Chương 6: Mạn Mạn

"Tiểu Ninh Hinh, đã lâu không gặp"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Hinh nhận ra giọng nói ấy

Chiếc ghế từ từ xoay lại, lộ ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên.

Không ai khác, hắn ta chính là Hạ Đồng, người mà năm xưa cô vô cùng quý mến luôn miệng gọi một tiếng bác Hạ.

Hạ Đồng vẫy tay ra hiệu cho đám người, những mũi súng đang nhắm thẳng vào cô cùng Lãnh Thiên Dực đồng loạt được hạ xuống.

Ninh Hinh liếc mắt liền thấy cha của cô Ninh Tấn đang được trói ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt đau lòng cùng vẻ mặt bất lực của ông hiện rõ trước mắt cô.

Từ khi cô có nhận thức, người cha trong trí nhớ của cô đều vô cùng cường hãn, giỏi giang, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy ông trong dáng vẻ chật vật như vậy, đáy lòng cô không khỏi chua xót một hồi.

Cánh cửa thư phòng một lần nữa được đẩy ra, là thuộc hạ của Hạ Đồng.

Trên tay hắn lôi sợi dây thừng, thân ảnh nhỏ bé bị kéo mạnh đến nỗi ngã xuống sàn.

Mi tâm Ninh Hinh nhíu chặt, là Ninh Nhược Vũ, con bé, con bé không phải đang ở trên đảo sao ? Nhìn một lượt trên người con bé, Ninh Hinh biết Nhược Vũ đã trải qua sự hành hạ thể xác, mái tóc đen của con bé rũ xuống che phân nửa khuân mặt, khoé miệng của còn đang rỉ máu, thân thể chi chít những vết roi quật.

Lãnh Thiên Dực dời sự chú ý, di chuyển ánh mắt nhìn cô bé đang ngồi bệt xuống đất, ánh mắt cảm thấy có chút quen thuộc, hắn chấn kinh khi nhìn thấy chiếc nhẫn The Graff Pink đang được cô đeo trên cổ.

Hắn nhớ năm ngoái hắn đấu giá thành công chiếc nhẫn này tặng cho Ninh Vũ vào ngày sinh nhật cô tròn 16 tuổi, khi ấy cô còn chê bai rằng chiếc nhẫn này quá xa xỉ, không phù hợp khi cô huấn luyện.

Hắn liền tự tay chế tạo cho cô một chiếc vòng cổ bằng bạch kim đính đầy kim cương để cô đeo chiếc nhẫn lên cổ, khi hắn đeo cho cô cô còn vô cùng ghét bỏ, không thể liên tưởng đứa trẻ khả ái lạc quan luôn chạy theo sau lưng hắn với một tiểu cô nương đang bị hành hạ đến nửa sống nửa chết trước mặt này là cùng một người.

"Bác Hạ, không ngờ chúng ta gặp nhau lại ở hoàn cảnh này"

"Những năm qua, cha cháu đối xử với người cũng không tệ"

"Quyền lực danh vọng có thể làm cho con người ta thay lòng nhanh chóng như vậy sao"



"Đối xử tốt sao....hahaha..."Hạ Đồng cất tiếng, lão ta đột nhiên cười lớn, tựa như vừa nghe được một câu chuyện hài.

"Cha con cho ta quyền lực, cha con cho ta tiền tài, nhưng người huynh đệ tốt của ta lại cướp đi người phụ nữ mà ta trân trọng nhất.............."

"Mạn Mạn năm ấy mới có 22 tuổi, là độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người con gái, Mạn Mạn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng ta nhưng đau khổ thay Mạn Mạn của ta liền yêu người huynh đệ tốt nhất của ta,.............cha ngươi một lần say rượu, liền phát sinh quan hệ cùng Mạn Mạn.....Mạn Mạn của ta lương thiện như vậy chính là không bắt cha ngươi chịu trách nhiệm, năm ấy cha ngươi đang theo đuổi mẹ ngươi là Ôn Nguyệt, Mạn Mạn liền đau khổ dời đến Pháp, thành toàn cho cha ngươi"

"Tại Pháp, Mạn Mạn của ta phát hiện mang bầu, liền quay về muốn báo tin cho cha ngươi, Mạn Mạn của ta nghĩ rằng cha ngươi sẽ vì đứa trẻ mà quan tâm mình hơn.............. nhưng thứ Mạn Mạn thấy khi quay về Mỹ chính là một màn cầu hôn thật lãng mạng của ông dành cho Ôn Nguyệt "

"Ninh Tấn, làm sao ông có thể tưởng tượng ra hình ảnh Mạn Mạn mặc một chiếc áo lông trắng, đứng im dưới tuyết nhìn một màn ngọt ngào của ông mà âm thầm rơi lệ, thân thể của Mạn Mạn từ lúc mang thai luôn yếu ớt, chịu không nổi đả kích, cái thai liền không còn "

"Ta đem Mạn Mạn quay trở về Pháp, ngày ngày bầu bạn cùng cô ấy, Mạn Mạn vô cùng ngoan ngoãn tĩnh lặng, một lần ta cùng Mạn Mạn liền phát sinh quan hệ, Mạn Mạn liền mang thai, ngươi có biết cảm giác khi ta biết Mạn Mạn mang thai đứa trẻ của ta, ta liền hạnh phúc đến mức nào không , ta cảm giác trong cuộc đời của ta quãng thời gian ở Pháp chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất "

"Mạn Mạn sinh ra đứa trẻ, suýt vì băng huyết mà chết chân bàn mổ, cô ấy chỉ còn lại nửa cái mạng, nhưng không sao, chỉ cần Mạn Mạn ở bên cạnh ta, ta sẽ bù đắp cho Mạn Mạn, cưng chiều cô ấy suốt phần đời còn lại "

"Mạn Mạn nhìn đứa trẻ của ta cùng cô ấy liền nhớ về đứa trẻ cô ấy đã đánh mất vào đêm tuyết trắng hôm ấy, tâm trạng dần trở nên u uất mà mắc phải chứng trầm cảm sau sinh "

"Mạn Mạn luôn thật hiểu chuyện, chưa từng khóc náo trước mặt ta, cô ấy luôn chăm sóc đứa trẻ rất tốt "

"Vào một ngày tuyết rơi, cô ấy liền nói với ta muốn ăn hạt dẻ nóng, ta liền không suy nghĩ mà chạy ngay đi mua cho cô ấy "

"Nhận lấy bịch hạt dẻ nóng từ người bán hàng, ta vội bỏ vào trong áo của ta ủ ấm, ta sợ hạt dẻ nguội cô ấy ăn sẽ không còn ngon, ta nhanh chóng trở về "

"Ninh Tấn, ông có biết lúc ta xoay lưng vội trở về, ta đã thấy gì không "

"Là Mạn Mạn, cô ấy rơi từ lầu 5 xuống "

"Mạn Mạn rơi xuống chỉ cách ta 5m, máu từ thân thể Mạn Mạn nhiễm ra nhuộm đỏ cả tuyết, ta ôm lấy thân thể yếu ớt của Mạn Mạn, hơi thở của cô ấy yếu dần, yếu dần trong vòng tay của ta....."

Lão nói rồi cầm chiếc roi thừng trên tay, quật thật mạnh roi lên người Ninh Tấn, tiếng roi vang lên thật mạnh, vệt máu đỏ tươi như ẩn như hiện thấm dần lên chiếc áo sơ mi của Ninh Tấn, dường như chỉ có như vậy mới làm nguôi đi nỗi đau mất đi Mạn Mạn của lão.

Hạ Đồng vui vẻ ngắm nhìn từng đốm máu đang nở rộ kia, sảng khoái đến độ cười lớn. Ninh Tấn nghe xong câu chuyện, gương mặt đờ đẫn như người mất hồn, từng nhát roi kia tựa như đang quất xuống một người khác, mà không phải là ông.

Hạ Đồng chuyển sự chú ý về Ninh Nhược Vũ, bước chân nhanh đến phía Ninh Nhược Vũ đang bị trói chặt tay, ngồi bệt dưới sàn, lão dơ tay dáng thẳng xuống gương mặt kia từng bạt tay thật vang.



Từng tiếng chát chát vang lên cùng với tiếng cười man rợ của Hạ Đồng, cô bé Ninh Nhược Vũ cắn răng chịu đựng sự hành hạ từ hắn ta, ánh mắt căm phẫn trừng trừng nhìn hắn. Hạ Đồng đứng dậy, lấy lên roi da, trút giận thật mạnh vào người Ninh Nhược Vũ. Cảnh tượng tàn bạo, tấm lưng bé nhỏ của Ninh Nhược Vũ đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Lãnh Thiên Dực không chịu đựng được, thân thủ nhanh nhạy vụt lên phía trước nắm chặt roi thừng, thuộc hạ của Hạ Đồng đồng loạt dâng súng nhắm thẳng vào Lãnh Thiên Dực cùng Ninh Hinh.

Hạ Đồng cười lớn thả chuôi roi thừng ra, cầm lên khẩu súng đang được cất ở bên hông...

"Pằng "một tiếng súng bắn thẳng vào vai trái của Ninh Tấn, tựa như lời cảnh cáo của lão dành cho Ninh Hinh cùng Lăng Nhược Vũ không được tuỳ tiện hành động.

"Nhìn đứa con gái bảo bối bị hành hạ như vậy, trái tim của ông có đau đớn không "Hạ Đồng cười lạnh, hốc mắt nhớ đến chuyện xưa mà cũng đã phiến hồng....

"Hạ Thiên là con trai của Mạn Mạn sao "

Ninh Tấn đau xót lên tiếng, Mạn Mạn trong kí ức của ông chính là một thiếu nữ tuổi đôi mươi mang trong mình ước mơ, hoài bão, mang theo trong tim một năng lượng tích cực.

Mạn Mạn hào sảng nhìn ông cười nói không sao, đêm qua chỉ là một sự cố. Cô gái tuyệt vời như vậy lại vì ông mà đau buồn chọn cái chết, ông không hề hay biết khi ấy Mạn Mạn đã mang thai, nhưng nếu lúc ấy ông biết Mạn Mạn đã mang thai ông sẽ làm gì đây ?

"Ninh Tấn, ông không thấy nụ cười của Hạ Thiên trông thật giống Mạn Mạn sao "

Hạ Đồng cười chế diễu nhìn về phía Ninh Hinh, ông biết con trai của ông lại luôn có tình cảm với đứa con gái lớn nhà họ Ninh, nhưng đoạn tình cảm oan nghiệt này, làm sao có thể có kết cục tốt được chứ ?

"Ninh Tấn, ông có biết như thế nào gọi là cái xác không hồn hay không "

"Chính là khi ông không còn mục tiêu để sống, nhưng vẫn phải sống, Mạn Mạn đã như vậy gắng gượng qua ngày "

Hạ Đồng nhìn gương mặt già nua vô hồn của Ninh Tấn, cười lớn, tiếng cười ai oán vang vọng khắp không gian.

Ninh Hinh ánh mắt chua xót nhìn hai người đàn ông trung niên đã từng là anh em thân nhất, vì 1 người phụ nữ mà lâm đến kết cục này, một người vô âu vô lo không biết chuyện gì, còn một người thì sống trong đau đớn âm thầm sắp đặt âm mưu từng chút từng chút một.

Ninh Hinh lại nghĩ về Hạ Thiên, sự ấm áp của hắn tựa như ánh dương nhẹ nhẹ chiếu tới từng góc tối trong cô, người con trai luôn tâm tâm niệm niệm bảo vệ cô, người con trai luôn lo lắng cho cô, người con trai đã làm trái tim cô rung động.

Ninh Hinh lại nhìn xuống Ninh Nhược Vũ, con bé luôn vui vẻ, luôn lạc quan, luôn là người mang đến năng lượng cho mọi người nay lại đang thoi thóp từng hơi thở trong ngực Lãnh Thiên Dực, mọi chuyện sao lại đi đến mức này. Nếu thật sự phải lấy mạng đền mạng, thì cô sẽ thay cha mình trả.

"Bác Hạ, món nợ này Tiểu Hinh thay cha mình trả đi "