Chương 5: Một Hồi Mưa Đạn

"Ninh Hinh, Hạ Đồng muốn làm phản, con mau chóng đến chỗ của cha con ta lo ông ấy gặp nguy, con hãy mau chóng đến biệt viện Ninh gia ở quận Richmond ta đã an bài lão sư chờ trực thăng ở đấy....."

Mộ Thuần gấp rút nói, trước mắt đảo đặc công chính là nơi an toàn nhất, ngoài những lão sư ở trên đảo luôn nhất mực trung thành, không có ai có thể tìm được đường đến đảo đặc công, ông cảm thấy thật may mắn khi những người đến đây khi dùng trực thăng đều được dùng bịt mắt......

Lãnh Thiên Dực cùng Giang Hạo đứng ở phía sau Ninh Hinh, vừa vặn nghe được toàn bộ câu chuyện, Lãnh Thiên Dực nhạy bén quan sát được thân thể Ninh Hinh cứng đờ, đôi tay nhỏ bé kia cũng run rẩy, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy cơ thể Ninh Hinh có phản ứng như vậy bao giờ.

Khi cô ám sát, gương mặt dưới chiếc mặt nạ chính là lạnh lùng đến cực điểm, khi ở chung với bọn họ cô luôn là lãnh đạm hoặc vui vẻ không ngừng, khi làm việc cô luôn nghiêm túc hoàn thành nó, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô căm giận, run sợ, phẫn nộ.....

"Ninh Hinh, mật báo truyền tin Hạ Đồng chính là người đứng sau ám sát những vị lãnh đạo, ta nghĩ âm mưu của hắn chính là muốn nuốt lấy toàn bộ tổ chức"

"Ninh Hinh, về Hạ Thiên.........

"Cha nuôi, người không cần nói nữa, con mình phải làm gì......"

Ninh Hinh nói rồi đóng lại chiếc máy tính, móng tay sắc bén cứa vào lòng bàn tay. Quyền lực tiền tài là gì mà con người ta luôn vì nó mà đánh mất bản tính của mình. Ninh Hinh cố gắng nén lại tâm trạng, đôi vai nhỏ của cô không ngừng run rẩy.........

Lãnh Thiên Dực ngồi xuống bên cạnh Ninh Hinh, ôm thật chặt cô vào lòng. Hắn biết, Ninh Hinh cùng Hạ Thiên từ khi chưa tới đảo đặc công liền đã thân thiết, nhưng mối quan hệ phía sau là gì, bọn họ có tò mò qua, nhưng cũng chưa từng hỏi tới, hắn cũng phần nào đoán được thân phận của Ninh Hinh cùng Hạ Thiên không tầm thường.

Thì ra họ đều là con cái của ban lãnh đạo cấp tối cao trong tổ chức. Đôi bàn tay ấm nóng của hắn nhẹ xoa đều trên tấm lưng của cô, chỉ mong cô chóng bình tĩnh lại tâm trạng... Hắn cảm thấy chiếc áo len mỏng trước ngực có chút ẩm ướt, hình như cô gái nhỏ này rơi lệ rồi...

Ninh Hinh đứng dậy, rời khỏi cái ôm ấm áp của Lãnh Thiên Dực, bước đến trước cánh cửa có treo tấm gỗ khắc tên Hạ Thiên gỡ chiếc bảng ấy xuống không chút do dự liền thẳng tay bẻ gãy nó ném thẳng vào thùng rác lớn trong nhà. Tiến vào trong mật thất một hồi rồi bước ra ngoài. Lãnh Thiên Dực cùng Giang Hạo trong lòng đều có những suy nghĩ riêng của bản thân. Ninh Hinh cũng bước ra khỏi mật thất....

"Để anh đi cùng em"Lãnh Thiên Dực bước từ trong phòng ra, đều đã chuẩn bị tốt mọi thứ , thấy Ninh Hinh khẽ gật đầu, vô phía trong thay một bộ đồ khác dễ hoạt động gân cốt hơn...



"Giang Hạo, căn hộ này Hạ Thiên chưa biết đến, chăm sóc tốt cho Hàn Trầm.....nếu như đến tối mai hai tụi em đều chưa về, hãy đến địa chỉ này ở đó có người của cha nuôi sẽ đưa hai người về đảo"

~~~~~~~~~~

Ngoại ô phía Tây Nam New York, biệt phủ ven rừng,......

Chiếc Audi A8 được cải tiến lao như bay trên đường phố New York, tiến thẳng về phía ngoại ô Tây Nam của thành phố, đã lâu không về căn biệt phủ này, Ninh Hinh cầm trên tay chiếc máy tính bảng, một hồi loay hoay đã hiện lên một bản thiết kế 3D cấu trúc của biệt phủ ven rừng. Cô luôn có thói quen sẽ lưu trữ lại bản vẽ 3D của nơi cô ở, cô cũng cảm thấy thật may mắn vì thói quen này của mình.

"Nếu tí chúng ta thất thế, hãy chạy theo em"

Ninh Hinh nhẹ giọng nói, cô đã tính toán kĩ đường lui, tay cũng nhẹ nhàng đeo lên một lớp da người nhân tạo.

Dùng chiếc khăn tay mềm mại lau chùi cây súng yêu quý, cây súng này đã được cô đặc biệt chế tạo lại, liền chứa đạn được nhiều hơn những cây súng khác, sức phá huỷ cũng hơn những cây súng khác, nó còn được cô khắc một con cáo trên thân, người trong giới đều biết đến cây súng này, họ đều gọi cô là cáo địa ngục....

Ninh Hinh dắt cây súng bên hông, cô bỏ thêm nhiều đạn quanh người, dắt thêm đôi song đao dưới giày da........

"Hành thích lão đại hắc bang cũng không thấy em mang nhiều như thế...."

Lãnh Thiên Dực mỉm cười nói, xe cũng đã chạy đến gần với biệt phủ mà Ninh Hinh chỉ định, Lãnh Thiên Dực đã tắt đèn xe từ khúc cua phía trước, xe dừng bánh, hai người đứng từ đằng xa quan sát căn biệt phủ to lớn.

Ninh Hinh nhanh chóng mở lên thiết kế của căn biệt phủ đưa cho Lãnh Thiên Dực ngó qua một chút, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, chỉ nhìn sơ qua liền nắm được kết cấu của căn biệt phủ.

Ninh Hinh cùng Lãnh Thiên Dực cầm lên chiếc ống nhòm ban đêm, ngắm từng ngóc ngách xung quanh căn biệt phủ. Đèn trong sân vườn cùng tầng dưới đều một mảnh tối đen, chỉ còn gian phòng mở điện, cô nhắm mắt lại hình dung vị trí của căn phòng, chết tiệt, đây liền là thư phòng của cha cô.



Lãnh Thiên Dực cùng Ninh Hinh mở lại đèn xe, hiên ngang đi đến căn biệt thự.

Nếu như đây là định mệnh, vậy cô sẽ hiên ngang bước đến.

Đây là nhà của cô, cô không cần bước vào bằng mật đạo.

Trước cổng liền có hai tên lính canh gác, cô nhận ra những người này tuyệt đối không phải là người của cha cô.

Ở căn biệt phủ này, ông chưa từng muốn có lính canh ở đây.

Ông muốn căn biệt phủ này là nơi thoải mái nhất của gia đình cô, buông bỏ đi thân phận hắc bang.

Ở đây chỉ là Ninh Gia, không phải là tổ chức hắc đạo.

"Có người đã đợi cô lâu rồi"

Một trong hai tên đứng canh cổng lên tiếng.

Ninh Hinh gật đầu tỏ vẻ đã biết, cùng Lãnh Thiên Dực xuống xe.

Có 2 người đi theo giám sát cô cùng Lãnh Thiên Dực, nói là dẫn đường, nhưng ai lại là khách dẫn đường trong ngôi nhà của chủ nhân chứ.

Nực cười.