Chương 49

Khi Du An nhìn thấy Peppa, anh ấy đang vùi đầu trong đống tài liệu dày cộp, không biết đang bận việc gì.

Xem ra Herman để lại cho hắn rất nhiều rắc rối Du An không chút cảm tình nghĩ.

Peppa từ đống tài liệu nhìn cô một cái: "Có chuyện gì, mau nói cho tôi biết."

Du An trịnh trọng đưa cho anh một bản báo cáo.

Tất nhiên, nội dung của bản báo cáo là do cô ấy đọc, với Tạ Uyên là người viết chính và Tóc xanh là trợ lý.

Du An chậm rãi nói: “Thỏa thuận mà anh đã ký để mở rộng số lượng tù nhân được chấp nhận đã thu hút rất nhiều tù nhân tuyệt vời.”

Peppa dừng cây bút trong tay và lục lại câu chuyện cũ này trong trí nhớ của mình.

“Hình như có chuyện như vậy, phạm nhân tới có chuyện gì sao?”

Du An ra hiệu hắn mở báo cáo.

"Những tù nhân này rất kỳ lạ, nhưng kết quả chẩn đoán và điều trị của bác sĩ không có vấn đề gì. Vì vậy, tôi đã nói chuyện riêng với họ với trợ lý Tạ, họ nói…, Ngài xem tóm tắt ở mặt sau một chút.”

Peppa bắt đầu lật xem báo cáo của Du An, lông mày của anh dần nhăn lại.

Nhìn lướt qua một lượt, anh ta ngẩng đầu nhìn Du An, trong mắt chỉ có bốn chữ: cô đang trêu tôi?

Du An mặt không chút thay đổi: "Tôi biết anh nhất thời sẽ khó tiếp nhận, lúc đầu tôi cũng y như vậy.”

“Bất quá, ngài có lẽ đã nghe đồn đại, gần đây Scola tinh trị an không tốt lắm, Tin tức ở bên ngoài Tinh ngục có lẽ ngài còn biết rõ ràng hơn tôi.”

“ Còn nữa, hôm nay tôi ra ngoài, không hiểu sao lại bị dị tộc truy đuổi"

"Dị tộc?" Peppa cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc. Sau khi trở thành Cảnh ngục tư của nhà tù, phần lớn công việc của anh ấy liên quan đến dị tộc.”

Du An gật đầu: “Tôi đã báo án, cảnh sát đang điều tra vụ việc.”

Peppa dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó: “Cho nên, gần đây có người báo cáo với tôi rằng Montero cũng có hành vi kỳ lạ.”

Đôi mắt Du An lóe lên, “Montero, ông ta làm gì vậy?”

Peppa chống tay lên bàn, ngón tay đan vào nhau, tạo thành hình tháp.

"Ông ta bảo lãnh vài người từ Cục cảnh sát, chuyện này cũng không có gì lạ, nhìn như thì là hành động bình thường. Nhưng cô vừa nói như vậy, cảm giác có điểm khuất tất… "

Du An chỉ vào báo cáo: “Montero có thể cũng đã nhận được tin tức, cho dù ông ta có tin hay không, rất có khả năng sẽ tìm người kiểm tra nó."

Peppa suy tư: "Tôi sẽ để người tiếp tục nhìn chằm chằm vào Montero, những điều cô nói tôi cũng sẽ tìm người điều tra."

Du An cong khóe môi, nói chuyện với người thông minh sẽ đỡ phiền toái.

Ra khỏi văn phòng của Peppa, Du An gửi tin nhắn cho Cái bóng, cô có một ý tưởng mới.

Du An trở lại văn phòng và nói với Tạ Uyên: "Peppa sẽ điều tra, khi anh ta xác nhận tin tức, sẽ tự nhiên chú ý."

Tạ Uyên đồng ý, "Chúng ta cùng ở trong một Tinh ngục, trong mắt những tù nhân mới kia cũng được coi là lên cùng một thuyền."

Du An tiếp tục: "Nhưng hai người đã tấn công tôi phải được xử lý càng sớm càng tốt, họ giống như một quả bom hẹn giờ. Đợi cảnh sát đến bắt bọn họ, không biết đến bao giờ."

Tạ Uyên ngước mắt nhìn cô: "Cô muốn…"

"Dẫn con rắn ra khỏi hang" Du An kiên quyết nói.

Du An mở bản đồ xung quanh Tinh ngục Scola trên màn hình.

Cô gõ vào một góc của bản đồ, và một số vòng tròn màu đỏ sáng lên trên bản đồ: "Đây là kết quả điều tra gần đây của Cái bóng, hầu hết những người đến Tinh ngục đều không sống quá xa, họ chủ yếu tập trung trong khoảng cách từ hai đến bốn khu vực xung quanh "

“ Chỗ khách sạn này, gần đây đã chào đón rất nhiều khách ngoại lai. Nếu tôi xuất hiện ở đây, tôi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người quan tâm."

Tạ Uyên khoanh tay suy nghĩ: "Kế hoạch khả thi, nhưng có bất trắc, đối phương năng lực không rõ ràng, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn….”

Du An cười cười: “ Đó là một thành phố cũ, đường xá chằng chịt, người lạ chưa quen nên chúng ta có rất nhiều chỗ ẩn nấp. Và nếu có chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể biến đổi thành đồ vật khác để trốn chạy "

Du An nghĩ lại: "Tôi quên nói với anh rằng năng lực của Cái bóng đã tiến hoá. Có anh ấy ở bên, kế hoạch của chúng ta an toàn hơn.”

Tạ Uyên hứng thú: "Khả năng gì. " Du An liếc nhìn đồng hồ: “Anh ấy sắp đến rồi, để anh ấy thể hiện cho anh xem."

Đang nói thì một bóng người đi tới, hắn từ trong gương đi ra:"Cai ngục trưởng cô tìm tôi."

"Anh tới vừa lúc, tôi có một kế hoạch mới cần anh phối hợp, đến lúc đó, anh có thể cho chúng tôi thấy khả năng mới của mình "

Du An nhìn quanh trong văn phòng, lấy một cốc nước, rót nửa cốc nước vào đó.

Cô nhìn vào trong cốc, hình ảnh phản chiếu của cô lờ mờ hiện ra trên mặt nước.

Du An đặt chiếc cốc lên bàn cà phê: “Anh làm được chứ?”

Cái bóng gật đầu: “Có thể” Nói xong bóng đen biến mất khỏi gương, sau một khắc, một bóng đen xuất hiện trong ly nước,

Du An giải thích với Tạ Uyên: "Cái bóng bây giờ không chỉ giới hạn trong gương, anh ta có thể ở trong tất cả những nơi có hình ảnh phản chiếu giống như gương vậy."

Sau đó, Du An bật dự báo thời tiết: "Mấy ngày nay trời mưa, và mặt đất ở thành phố cũ bị ngập nặng."

Tạ Uyên hiểu ý cô: "Cái bóng có thể đến và đi chuyển tự do ở đó. "

Ba người thảo luận, sau khi xác nhận kế hoạch, bắt đầu hành động.

Vào ban đêm, Du An rời khỏi Tinh ngục và gọi một chiếc xe bay để đến thành phố cổ.

Để không thu hút sự chú ý, Tạ Uyên và Cái bóng đi riêng với cô. Người tài xế của chiếc xe bay đã thả cô ấy ở lối vào khu phố cổ.

“Bên trong nhiều ngõ hẹp, đi vào không dễ dàng.”

Du An trả tiền, xuống xe.

Trời mưa liên tục vào ban ngày, mặt đất ẩm ướt và những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh sáng bạc dưới những ngọn đèn đường màu trắng.

Du An đi một đôi bốt cổ ngắn, dễ di chuyển, đế giày dẫm lên mặt đất, mang lên từng mảnh từng mảnh nước thải.

Cô gỡ những sợi tóc dính trên trán: "Tôi tới rồi, ở Đông Tứ Khẩu."

Tạ Uyên đứng ở ven đường cách đó không xa, nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình máy liên lạc, đó là nơi Du An đang ở.

"Tôi thấy cô rồi, đi vào đi, chúng tôi đi theo phía sau."

Một bóng đen mơ hồ ở vũng nước dưới chân Tạ Uyên lóe lên, một người một bóng đi về hướng thứ tư cửa đông.

Du An hai tay đút túi đi vào trong ngõ.

Phố cổ về đêm vẫn sôi động, những hàng quán nhỏ ven đường mở cửa tấp nập người ra vào.

Giá nhà ở đây thấp, tuy có hơi xập xệ nhưng giao thông khá thuận tiện, là nơi nhiều người không khá giả sẽ chọn thuê.

Tất nhiên, người ở cũng thay đổi liên tục, sự xuất hiện của những gương mặt xa lạ là không đáng chú ý.

Sau khi Du An đi qua con phố nhộn nhịp bên ngoài, dòng người bên trong bắt đầu giảm bớt.

Môi trường cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Cô giảm tốc độ, tránh cách đám người Tạ Uyên quá xa.

Sau khi lang thang hơn một giờ, có một bước chân nhẹ phía sau cô.

Mặc dù đối phương đã cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng con đường trơn trượt sau cơn mưa và những vũng nước nhỏ khắp nơi vẫn để lộ dấu vết của anh ta.

Du An gõ hai lần vào tai nghe.

Tạ Uyên nhẹ giọng đáp: “Có người theo sau.”

Du An dẫn hắn đi vào một con hẻm nhỏ, phía sau tiếng bước chân dần dần tăng tốc, càng ngày càng gần.

Khi không có ai ở đó, Du An đột nhiên quay lại và va vào phía bên kia.

Thấy người tới xuất hiện, Du An thất vọng thở dài: "Không phải hắn."

Đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã bị bóng đen chui ra từ trong vũng nước phía sau đánh một bạt tai.

Du An xua tay: “Trói lại ném vào nhà kho.”

Cái bóng kéo người đàn ông xuống vũng nước.

Vì không chắc mình có thể thu hút ai nên ba người Du An cố tình tìm một nhà kho trống gần đó.

Đóng gói và ném tất cả những người có động cơ thầm kín không phải là mục tiêu ở đó, để không cản trở hành động của họ.

Khoảng một tiếng sau, Du An lại gặp thêm hai tên cắn câu, bọn họ đều bị bóng đen bắt đi.

Thật đáng tiếc khi người đàn ông tóc ngắn và người phụ nữ tóc đuôi ngựa cao mà cô đang tìm kiếm đã không xuất hiện.

Du An đi đã mệt, bị một quầy bán hạt dẻ ở góc đường hấp dẫn, không tự chủ được đi tới.

Vì phép lịch sự, cô ấy cũng hỏi trong tai nghe "Hai người có muốn ăn không?"

Tạ Uyên thay Cái bóng từ chối:

“Không được, mùi thơm này sẽ lộ ra ngoài.”

Du An tỏ vẻ tiếc hận.

"Mùa đông ăn hạt dẻ rang là thích hợp nhất, không ngờ ở phố cổ vẫn có người bán món này."

Du An vội vàng bước tới, mua một túi nhỏ.

Cô đứng dưới ngọn đèn đường bắt đầu bóc hạt dẻ, vỏ hạt dẻ hơi nóng.

Trong khi vô thức co rút các ngón tay, cô không thể không lột hết cái này đến cái khác.

Hai má phồng lên, giống như con chuột lang nhỏ.

Mùi hạt dẻ nướng hấp dẫn một cậu bé đang nhặt đá gần đó.

Cậu bé bất giác đi đến bên cạnh Du An, nhìn hạt dẻ mới bóc trong tay cô mà nuốt nước bọt.

Du An vô thức nhét hạt dẻ vào miệng, mơ hồ nói: “Của tôi.”

Cậu bé không chút do dự bị thao tác của cô giật mình.

Ngay sau đó, cậu bé ồ lên và bắt đầu gào lên: "Chị đang bắt nạt người ta."

Du An nhìn đôi mắt khô khốc không chút ẩm ướt của cậu ta, tự tin ăn thêm một miếng nữa.

"Đừng lợi dụng tuổi còn nhỏ để bắt nạt người lớn. Tôi ăn hạt dẻ tôi mua, ăn hạt dẻ tôi bóc, làm sao tôi có thể bắt nạt cậu?" Đây là lần đầu tiên cậu bé gặp Du An, một người da mặt dày mà không sợ trẻ con khóc.

Cậu sững người một lúc, và ngay lập tức hú to hơn: "Tôi muốn mách mẹ, bà ấy không sợ gián, không sợ người, khi bà ấy tức giận thậm chí có thể mắng bố đến phát khóc."

Du An mặt không đỏ tim không đập, tiếp tục gặm hạt dẻ, "Người mẹ cậu đánh là cậu đó, xem bộ dáng này của cậu, chắc hẳn ngày nào cũng ăn đánh đúng không?"

Đứa nhỏ không nhịn được bỏ hai tay che mắt ra, lộ ra đôi mắt chẳng có tý nước mắt nào: “Làm sao chị biết?”

“Vấn đề này không quan trọng.” Du An lắc lắc chiếc túi giấy chỉ còn lại hai hạt dẻ cuối cùng.

“Thế này đi, chị hỏi em vài câu, nếu em trả lời đúng, chị sẽ cho em hạt dẻ rang.”

Cậu bé nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay cô với ánh mắt khao khát: "Cái gì?"

Du An: "Gần đây em có nhìn thấy một nam một nữ không? Nam cắt tóc ngắn trông khá dữ, nữ buộc tóc đuôi ngựa cao

" Thế nào là tóc đuôi ngựa?”

Du An nghẹn lời.

Lúc này, một cô bé lớn hơn một chút đột nhiên chạy từ đầu ngõ vào: "Dart, mấy giờ rồi, em còn ở ngoài chơi à"

Cô bé nhìn thấy Du An là người lạ liền khéo léo kéo cậu bé sang một bên: "Xin lỗi, em trai em làm phiền chị rồi”

“Không sao.” Du An mỉm cười, nhìn chằm chằm vào chiếc nơ màu trơn trên tóc cô bé. Cuối dây buộc tóc có trang trí hình mặt trăng màu bạc, nếu cô nhớ không lầm thì người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao cũng dùng dây buộc tóc giống như vậy.

“Xin lỗi, cái này em mua ở đâu vậy?”

Cô bé sờ sờ cái dây buộc tóc trên đầu: “Cái này sao là em làm, em để trong khách sạn cho khách dùng.”

Du An hai mắt sáng lên: “Khách sạn? Tên khách sạn nhà em là gì?"

"Khách sạn Ánh Trăng, ngay ngã tư phía trước, chị có muốn ở lại không?"

Phản ứng đầu tiên của cô bé là muốn mời khách để mang lại lợi nhuận cho gia đình.

Du An suy nghĩ một chút: “Chị có thể trả một đêm tiền phòng, em chỉ cần trả lời giúp chị một câu hỏi.”

Cô bé thận trọng hỏi: “Câu hỏi là gì?

“Trong khách sạn của em, có phải có một khách nam tóc ngắn và một người nữ buộc tóc đuôi ngựa?"

Cô bé nhớ lại: “Hình như có đó, nhưng mà em chỉ gặp họ khi họ làm thủ tục nhận phòng, còn bình thường em không thấy họ.”

Du An hỏi với vẻ gấp gáp: “Bọn họ đang ở khách sạn sao?”

Cô gái lắc đầu không xác định: “Em không rõ.”

“Bọn họ ở phòng nào?”

Cô bé cảnh giác nhìn cô một cái:"Cái này thuộc về quyền riêng tư của khách."

Du An nói thêm giá, "Tiền phòng hai đêm."

Cô bé nói dứt khoát, "Phòng cuối hành lang, tầng 2”

Một chút xảo quyệt hiện lên trong mắt Du An, cô đưa tiền cho cô bé và đưa hai hạt dẻ còn lại cho cậu bé.

Sau khi cô bé mang cậu bé đi, Du An gõ tai nghe: "Nghe thấy không, chúng ta có thể hành động rồi, Cái bóng sẽ đưa chúng ta đến tấm gương trong phòng đó.”

Một cái bóng xuất hiện từ vũng nước dưới chân Du An, chộp lấy mắt cá chân của Du An, từ từ chìm xuống.

Du An vô thức lẩm bẩm: "Đi trong vũng nước bẩn cảm giác kỳ quái quá."

Sau khi Cái bóng đón Tạ Uyên, anh ta đưa họ đến khách sạn Ánh trăng.

Thời điểm tới nơi xung quanh họ tối đen như mực.

Ba người sau tấm kính thấp giọng nói: "Làm sao vậy, bên ngoài không bật đèn?"

Du An chọc chọc Cái bóng: "Đi ra ngoài nhìn một chút, anh tối hơn, sẽ không bị phát hiện. "

Cái bóng cảm thấy Du An đang chê mình xấu, anh ta trượt ra khỏi gương.

Một lúc sau, anh quay lại: “Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ rồi.”

“Lúc này khách sạn Ngôi Sao bên cạnh khách sạn Ánh Trăng, hai nhà cách nhau quá gần, chỉ có một bức tường, chúng ta hằn là đi nhầm sang nhà bên cạnh."

Du An giật giật khoé miệng: "Đi thôi."

Một phút sau, ba người ngồi xổm sau tấm gương nhỏ trong phòng tắm, im lặng lắng nghe âm thanh khó tả bên ngoài.

Bóng đen xấu hổ vặn vẹo thân thể: “Chúng ta có nên đợi bên ngoài làm xong việc không?”

Du An nghe thấy thanh âm lúc cao lúc thấp kia có chút hoài nghi.

"Giữa bọn họ có quan hệ như vậy sao? Sao tôi cảm thấy không giống lắm nhỉ?"

Du An vểnh tai lên, lại nghe một lần nữa.

Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt khó có thể diễn tả của Tạ Uyên.

Du An không khỏi đảo mắt một cái: "Thu hồi suy nghĩ trong đầu đi, chỉ là tôi cảm thấy thanh âm này không thích hợp."

Cô lại đem ánh mắt nhìn về phía bóng đen: "Anh, đi ra ngoài nhìn một chút... "

Cái bóng từ chối trong lòng, anh không muốn nhìn trộm người ta ân ái đâu.

Du An hắng giọng một cá:, "Chỉ cần nhìn độ dài của tóc là biết nam cắt ngắn, nữ để tóc dài." Cái bóng còn do dự, lại bị Du An đuổi ra ngoài.

Anh ta miễn cưỡng biến mình thành một sợi chỉ đen, len lỏi ra ngoài theo vết nứt của bức tường.

Vài giây sau, cái bóng "vù" quay lại.

"Không phải, nam nhân tóc hơi dài, nữ nhân tóc hơi ngắn."

Du An chớp chớp mắt: "Chúng ta lại đi sai rồi"

Bóng đen: "Nhưng đây đích thực là khách sạn Ánh trăng mà, tiểu cô nương kia nói nhảm sao?"

Tạ Uyên nói chậm rãi nói: "Có lẽ anh còn chưa nghĩ tới, hành lang có hai đầu."

Du An cùng Cái bóng đồng thời ngẩn ra.

Du An lắc đầu, âm thanh bên ngoài nhất định đã quấy rầy suy nghĩ của cô.

Cô thúc giục bóng đen: “Mau lên, lần này đừng làm bậy nữa.”

Ba người lần thứ ba xuất hiện sau tấm gương treo tường trong phòng tắm.

Lần này không cần Du An nói nữa, cái bóng tự giác trượt ra ngoài đi vòng quanh.

“Trong phòng không có người, có lẽ bọn họ đã đi ra ngoài.”

Du An đứng trong gương nhìn ra ngoài, “Bàn chải đánh răng có hai cái. Có một sợi tóc dài rối tung trong chiếc lược cạnh bồn rửa mặt, ít nhất có một người tóc dài ở đây. "

"Chờ người trở về đi."

Đêm càng ngày càng tối, bên ngoài lại mưa rơi nhè nhẹ.

Ngay lúc Du An hối hận vì không mua thêm hạt dẻ, để có thể gϊếŧ thời gian chờ đợi, thì ngoài hành lang cách âm kém đã vang lên hai tiếng bước chân. Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ và xoay, cánh cửa cũ kỹ bị đẩy ra, hai bóng người lần lượt bước vào phòng,

Du An lập tức vui vẻ lên: "Đến rồi. "

Qua khe cửa phòng tắm, ba người nhìn bóng người lắc lư bên ngoài.

Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhỏ giọng chửi:

"Chết tiệt, lần trước bắt hụt, bây giờ đến phương tiện đi lại còn không có, làm sao mà đi theo dõi người ta được. "

Người đàn ông tóc ngắn vuốt những sợi tơ nhỏ bám trên đầu.

"Nếu không, chúng ta sẽ đợi cho đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi mới hành động. Bây giờ cảnh sát đang theo dõi quá chặt chẽ."

Người phụ nữ ném cho anh ta một cái nhìn sắc bén: "Chờ đến khi Du An thức tỉnh thì chúng ta còn làm được gì nữa, chúng ta phải bắt đầu mọi thứ càng sớm càng tốt.”

"Những người bình thường kia chỉ có thể nghĩ biện pháp lẻn vào Tinh Ngục, đứng xếp hàng chờ Du An lớn mạnh, nhưng bọn họ là những kẻ không có năng lực. Còn chúng ta đã thức tinht, sớm muộn gì cũng sẽ có người dẫn dắt người dị tộc thành lập Liên bang mới, tại sao người đó không phải là chúng ta?"

Du An đột nhiên ý thức được, hai người này hoá ra có kế hoạch này.

Du An thấy bên mình có ba người , rồi lại nhìn hai người bên ngoài

Ba đấu hai, cô cảm thấy chắc là được, hơn nữa mang tiếng là một nhân vật phản diện, cô không nên có khí chất phản diện sao?

Lúc này Tóc ngắn vừa lúc bước vào phòng tắm

Du An bắt gặp ánh mắt của Tạ Uyên và Cái bóng, đây là một cơ hội tốt.

Tóc ngắn cúi đầu vặn vòi nước, vừa định thò tay xuống dưới dòng nước. Một bóng đen đột nhiên từ trong gương quét ra, trong nháy mắt bao phủ hắn thành một cái kén đen.

Trong giây tiếp theo, cái kén bị kéo vào trong gương.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn vang lên, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.

Tóc đuôi ngựa ngồi dậy từ đầu giường: “Tóc ngắn?”

Cô ta đứng dậy đi vào phòng tắm, đồng tử đột nhiên co rút lại khi nhìn thấy phòng tắm trống không.

Tóc đuôi ngựa muốn rút lui ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy một bóng đen đang tiến về phía mình.

Cô ta khẽ cử động ngón tay, mặt đất phát ra tiếng răng rắc, ngay sau đó, một bức tường đất dựng lên trước mặt cô, ngăn cản đòn tấn công của bóng đen.

Cùng lúc đó, Du An biến thành một con chim nhỏ màu trắng, từ trong gương bay ra, hướng thẳng đến mái tóc đuôi ngựa cột cao phía trước.

Tóc đuôi ngựa giơ tay muốn xua đi chú chim nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, nhưng lại chụp phải một cây xương rồng.

"Ồ..." Vẻ mặt của Tóc đuôi ngựa lập tức vặn vẹo.

Không đợi cô ta kịp phản kích, Tạ Uyên đã lặng lẽ đi vòng ra phía sau cô ta và giáng cho cô một đòn mạnh.

Tóc đuôi ngựa đảo mắt và bất tỉnh trên mặt đất.

Du An biến trở lại hình người, đập tay với Tạ Uyên: "Hợp tác vui vẻ."

Vào sáng sớm, hai chiếc bánh bao hình người bị trói chặt được ném vào cổng đồn cảnh sát.

Khi cảnh sát đang làm nhiệm vụ nghe thấy tiếng động, anh ta đã nhìn thấy mục tiêu truy nã trong lệnh truy nã mà họ vừa ban hành.

Trên mục tiêu còn có dán một tấm biển cảnh báo [xin hãy cẩn thận xử lý]

Du An đã vỗ tay sau khi thấy cảnh sát trưởng nhờ người khiêng hai chiếc bánh bao hình người vào cổng đồn cảnh sát.

“Trở về đi, mấy người trong nhà kho có thể thả.”

“Kế tiếp, chờ cảnh sát trưởng đem hai dị tộc này giao cho Tinh Ngục.”

Tạ Uyên liếc cô một cái: “Cô đem họ đến đồn Cảnh sát là để họ được đưa về Tinh ngục ư?"

Du An chậm rãi ngáp một cá:, "Cái gì cũng phải đúng trình tự, dù sao dị tộc sẽ bị giam ở dưới tầng 50."

Đối mặt với ánh mắt tinh tế của Tạ Uyên, cô nói thêm, "Dù sao tôi cũng là công chức đúng chuẩn đấy nhé"