Chương 48

Cấp dưới của ông Montero đã mang về một số người, một số được bảo lãnh, và một số được đưa trở lại từ vùng lân cận của Tinh ngục.

Nhưng tin tức họ hỏi được khiến họ chết lặng.

Những thuộc hạ tin vào khoa học hiện đại tra khảo hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả tra khảo vẫn là những lời nói quá vô lý.

Nếu một người như vậy, họ sẽ nghĩ rằng người này cứng đầu. Nhưng ngay cả một vài người cũng nói như vậy, họ bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Người cấp dưới lo lắng lấy bản báo cáo thẩm vấn và giao cho ông Montero. Ông Montero đã ném báo cáo vào mặt anh ta.

“Cậu nói cho tôi biết, thế giới này là một quyển sách và vai chính là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhân vật phản diện là Du An, chúng ta đều là vai phụ không quan trọng?” Montero tức giận mắng người

"Bịa chuyện thì phải bịa chuyện đàng hoàng, dùng cái này lừa quỷ hả? Tiếp tục tra khảo?”

Một ngày sau, thuộc hạ quay lại báo cáo mà không có tin tức gì khác.

Anh ta toát mồ hôi lạnh trước ánh mắt nham hiểm của ông Montero.

“Thưa ngài, chúng tôi đã nhiều lần tra hỏi, chúng tôi đã dùng mọi cách, và họ chỉ nói điều này.”

Ông Montero vè mặt hung ác nham hiểm: “Bây giờ anh lại muốn tôi tin vào bản báo cáo nực cười này.”

Cấp dưới cúi đầu xấu hổ.

Montero ném cho anh ta một cái nhìn sắc bén: "Những người này không hỏi được gì thì đi tìm những người khác, và tôi sẽ tự mình tra hỏi."

Hai ngày sau, Montero tự mình tra hỏi cũng chỉ thu được những thông tin tương tự.

Ông ta xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày: "Tìm người kiểm tra xem có người tên Jenny Hutton như vậy không?”

Tinh ngục Scola.

Ngoài công việc hàng ngày, rèn luyện năng lực, học lái xe, Du An còn dành chút sự quan tâm cho những người tù mới.

Cô và Tạ Uyên đã lập một danh sách, liệt kê tất cả những "người trong cuộc" bị nghi ngờ trong Tinh ngục.

Đảm bảo rằng họ sẽ không làm bất cứ điều gì khác thường trong thời gian ở đây. Người thực hiện chính nhiệm vụ này là Tóc xanh.

Với sự thuận lợi khi làm công việc quét dọn trước đây, anh đã quen thuộc với quản giáo ở tất cả các tầng, và anh biết cách bố trí phòng giam ở mỗi tầng.

Tóc xanh báo cáo mọi hành tung của tù nhân mới cho Du An mỗi ngày. Họ sẵn sàng để loại bỏ bất kỳ những người có hành vi xấu nhằm vào Du An.

Động tĩnh ở bên ngoài Tinh ngục được giao cho Cái bóng, người có thể bí mật thu thập tất cả các loại tin đồn.

Vào ngày này, Du An như thường lệ ra ngoài tập lái xe.

Khi cô phát hiện ra một chiếc xe bay màu đen đang lặng lẽ chạy từ cổng của Tinh ngục, cô không thể không cảnh giác.

Ngay khi Du An liếc mắt quan sát các phương tiện phía sau qua kính chiếu hậu, mặt đường đột nhiên trở nên không bằng phẳng.

“Xảy ra chuyện gì?” Huấn luyện viên ngồi trên phụ lái bị chấn động kịch liệt, suýt chút nữa đập đầu vào nóc xe.

Du An cố hết sức điều khiển vô lăng cho xe ổn định nhưng vẫn bị bất ngờ. Cô đã lái xe trên con đường này được vài ngày rồi, trước đây vẫn ổn.

Xe xóc nảy càng lúc càng dữ dội, huấn luyện viên không nhịn được hét lên: “Chậm lại, tấp vào lề.”

Du An liếc kính chiếu hậu, xe phía sau càng lúc càng gần.

"Không phải, phía sau có một chiếc xe đuổi theo chúng ta."

Huấn luyện viên quay đầu lại, kinh hãi nói: "Tôi tuy rằng gần đây đánh bài thắng rất nhiều tiền, cũng không đến nỗi có người truy sát chứ?”

Huấn luyện viên lập tức quay đầu nhìn về phía Du An: “Gần đây cô đắc tội với ai?”

“Tôi cũng không biết đắc tội với ai.” Du An lớn tiếng nói.

Khi tiếp tục tăng tốc và cố gắng thoát khỏi chiếc xe đang đuổi theo phía sau, cô đã cố gắng hết sức để duy trì sự ổn định trên con đường gập ghềnh.

Giọng nói của huấn luyện viên bắt đầu thay đổi, anh ta nắm chặt tay nắm cửa bên cạnh mình trong sự hỗn loạn dữ dội để ngăn mình đột ngột bị văng ra ngoài.

"Cô không phải là công chức sao? Làm sao lại có người đuổi gϊếŧ thế?”

Du An không biết nên giải thích thế nào về câu chuyện kỳ lạ của mình

Tâm trí cô hoàn toàn tập trung vào tình huống bất thường trên mặt đất, đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, chẳng lẽ là dị tộc

Du An không khỏi nghiến răng nghiến lợi, những "người trong sách" xuất hiện trước đó đều là người bình thường con người, khiến cô bỏ qua khả năng tồn tại của dị tộc.

Nếu có một mình cô thì còn đỡ, nhưng bây giờ có một huấn luyện viên ngồi cạnh cô.

Đây là một huấn luyện viên cuối cùng mà cô đã tìm được, người có thể dạy cách lái xe tải, không thể để anh ta xảy ra tai nạn ở đây. Du An nhìn thấy một khúc quanh phía trước và thay đổi quyết định.

Có một con dốc đất phía sau khúc cua đó, và có cỏ mềm làm đệm bên dưới, đây là điểm nhảy hoàn hảo.

Du An bình tĩnh nói: "Huấn luyện viên, lát nữa tôi đi chậm lại, anh nhảy xuống xe nấp dưới dốc tôi tiếp tục lái xe đánh lạc hướng đám người đó.”

Huấn luyện viên đã tuổi, lâu rồi không tập luyện, trên người chỉ có một tầng mỡ dày.

Anh ta hoảng sợ lắc đầu, “Không, tôi không làm được.”

Du An thuyết phục anh ta: “Anh muốn bị người sau lưng tôi đuổi theo sao, nhỡ đâu trong lúc truy đuổi xảy ra tai nạn xe thì sao, xuống xe càng sớm càng tốt để tìm đường thoát đi."

Huấn luyện viên vẻ mặt cay đắng, các nét mặt co rúm lại với nhau: "Tôi cũng không muốn." Du An không có thời gian để nói chuyện với anh, khi cô đi qua ngã rẽ tiếp theo, cô giảm tốc độ và trực tiếp mở cửa xe.

“Ôm đầu, cẩn thận.”

Huấn luyện viên còn chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng ôm đầu nghe cô nói.

Giây tiếp theo, hắn trực tiếp bị một lực đẩy ra khỏi xe, trượt xuống dốc đất.

Mất cảnh giác, anh ta bị sặc vài miếng đất.

Du An đạp ga phóng đi.

Chiếc xe bay huyền thoại phía sau cuối cùng cũng lái qua khúc cua và đuổi theo chiếc xe tải phía trước.

Những người đuổi theo chiếc xe không chú ý đến một bóng người đang hoảng loạn nằm trên bãi cỏ bên dưới con dốc.

Huấn luyện viên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không khỏi thầm mắng vài câu.

Hắn xui xẻo cỡ nào, lại gặp phải chuyện như vậy.

Sau khi hồi phục, huấn luyện viên cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện quan trọng là phải gọi cảnh sát.

Anh sờ túi, nó trống không. Máy liên lạc bị bỏ lại trên xe.

Huấn luyện viên nhìn con đường hoang vắng này, phía trước không có làng mạc, phía sau không có cửa hàng, trong lòng không khỏi hoang mang.

Lúc này, Du An vẫn ở trên đường đi về phía trước.

Những vết nứt trên mặt đất ngày càng lớn, và Du An gần như chạy ra khỏi đường lái xe.

Cô nhíu mày, đây là năng lực chết tiệt gì, khống chế mặt đất sao?

Bởi vì liên tục bị quấy nhiễu, Du An không thể không giảm tốc độ.

Chiếc xe bay cuối cùng cũng đuổi kịp.

Khi khoảng cách ngày càng gần, dị tộc dường như có thể kiểm soát mặt đất dễ dàng hơn.

Một con dốc đột ngột dâng lên trước mặt Du An.

Đồng tử của cô đột ngột co lại, và cô đạp phanh.

Lốp xe cọ xát trên mặt đất tạo thành hai vết trắng, chiếc xe trượt ngang, va vào lan can bên hông, phát ra tia lửa chói mắt.

Chiếc xe bay cũng dừng lại. Nhìn thấy có người xuống xe đi hướng bên này, Du An trong lòng nhất thời động.

Các đường nét trên khuôn mặt và dáng người của cô bắt đầu vặn vẹo và thay đổi nhanh chóng, trên cửa sổ kính mờ phản chiếu một khuôn mặt mập mạp, chính xác là ngoại hình của huấn luyện viên.

Một người phụ nữ cao với mái tóc đuôi ngựa bước đến ô tô và gõ cửa sổ.

"Du giáo quan, cô tự xuống xe hay để chúng tôi lôi cô xuống?"

Du An đẩy cửa xe ra, khuôn mặt mập mạp của một người đàn ông trung niên đầy căng thẳng và hoảng sợ.

“Cô tìm nhầm người rồi.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao nhìn thấy “anh ta”, sắc mặt biến đổi, đẩy Du An ra, nhìn về phía người phụ lái, không có gì ở đó.

“Người phụ nữ lên xe ở cổng Tinh Ngục đâu rồi?”

“Cô ấy đột nhiên nửa đường muốn đổi chỗ cho tôi, nhảy xuống xe bỏ chạy.”

Du An cẩn thận nhìn khuôn mặt người phụ nữ kia, rụt rè nói.

Sau đó một người đàn ông khác với mái tóc cắt ngắn xuống xe, anh ta cau mày đi về hướng này.

"Chuyện gì xảy ra?"

Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, sắc mặt khó coi: "Du An đã nhảy xuống xe từ lâu rồi, trên xe chỉ có một mình lão già này."

Tóc ngắn nhìn chiếc xe trống rỗng, sau đó hung hăng túm lấy quần áo của Du An, lạnh giọng nói: “Cô ấy nhảy xuống xe ở đâu vậy?” Du An ngắt lời nói: “Vừa rồi ở ngã tư cuối cùng, nếu bây giờ anh lái xe về, có lẽ có thể đuổi kịp."

Tóc đuôi ngựa cao đã nhấc chân đi về phía xe bay: "Mau trở về đi, rốt cuộc lại để cô ta chạy mất, nếu cô ta trở lại Tinh ngục, thì không bắt được nữa.”

Người đàn ông tóc ngắn ném Du An ra xa với vẻ mặt không hài lòng, và đi theo người phụ nữ.

Khi chiếc xe bây xoay người rời đi, Du An lập tức lấy bộ đàm ra ấn chuông báo động: "Xin chào, ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông, vị trí là…."

Sau khi thông báo tai nạn, Du An lấy thẻ nhớ của xe. Camera hành trình và bắt đầu gọi cho huấn luyện viên.

Tuy nhiên, nhạc chuông của máy liên lạc vang lên trong xe.

Du An đã tìm kiếm âm thanh và tìm thấy thiết bị liên lạc trên ghế phụ lái.

Lúc này, huấn luyện viên bị ném ở bên đường cuối cùng cũng chặn được một chiếc ô tô đi ngang qua.

Anh ta đến đồn cảnh sát để báo cáo sự việc.

Khi cảnh sát giao thông và nhân viên an ninh cùng nhau chạy đến hiện trường vụ tai nạn, Du An đã thay đổi trở lại hình dáng của chính mình.

Viên cảnh sát giao thông đi vòng quanh chiếc xe, xem xét kỹ các vết trầy xước bên hông và vết hằn trên mặt đất, đồng thời chụp ảnh hiện trường vụ tai nạn từng bức ảnh.

Ở phía bên kia, Du An bắt đầu giải thích toàn bộ câu chuyện cho cảnh sát.

"Tôi cùng huấn luyện viên trên đường bị người theo dõi, đối phương là một nam một nữ, đặc điểm ngoại hình như sau…. "

Nhân viên an ninh nhìn hai bên đường. "Con đường này tương đối hẻo lánh, ít xe qua lại, còn camera hành trình, ghi hình lái xe trên xe thì sao?”.

Du An: "bị hai người đó cướp đi."

Cảnh sát trưởng "Các người có quen nhau không, là trả thù cá nhân hay sao"

Du An lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy qua, bọn họ hình như nhận nhầm người. Họ nhìn thấy tôi trong xe. Sau đó, họ bỏ đi và chửi rủa. "

Du An chỉ vào con đường không bằng phẳng, "Đường ở đây ban đầu rất bình thường, nhưng nó đột nhiên trở nên gồ ghề khi họ đuổi theo chiếc xe. Đây là điều mà chỉ dị tộc mới có thể làm."

Vẻ mặt cảnh sát trở nên nghiêm túc: "Chuyện này chúng tôi sẽ báo cáo, nếu thật sự là dị tộc phạm tội, chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng." Cảnh sát nhìn quanh một lượt, tiếp tục hỏi: "Nhưng Tại sao bạn lại ở đây một mình? Huấn luyện viên của bạn đâu?"

Du An: "Tôi đã yêu cầu huấn luyện viên nhảy ra khỏi xe và chạy đi, nhưng anh ấy đã để lại thiết bị liên lạc trên xe, và bây giờ anh ấy không thể liên lạc với bất kỳ ai."

Lúc này, máy liên lạc của cảnh sát vang lên, anh ta bắt máy trả lời, sau đó liếc nhìn biển số của chiếc xe tải bên cạnh: "Đúng, là chiếc xe này, tôi đang ở đây" cúp điện thoại , và cảnh sát nói với Du An: "Huấn luyện viên của bạn đã đến đồn cảnh sát để báo cáo, bạn cũng hãy quay lại với chúng tôi."

Sau khi hoàn thành lời khai tại đồn cảnh sát, Du An liên tục xin lỗi huấn luyện viên: "Thực xin lỗi, tình thế cấp bách, tôi trực tiếp đẩy anh ra ngoài, tôi cũng sẽ bồi thường anh tiền sửa xe."

Huấn luyện viên xoa xoa tay chân đau nhức,:"Quên đi, chúng ta đều vô tội."

Du An áy náy sờ sờ chóp mũi của mình: “Tôi sẽ gửi tiền sửa chữa vào thẻ của anh.”

Du An bắt một chiếc taxi trở lại Tinh ngục, cô hung hăng mắng hai người kia.

Tạ Uyên nhìn thấy Du An tức giận trở về, không khỏi hỏi: "Hôm nay sao lại trở về muộn hơn bình thường?"

"Đừng nói nữa." Du An kể hết mọi chuyện

Tạ Uyên ánh mắt tối sầm lại: "Còn có dị tộc xen vào."

Du An nhíu mày: "Không biết là dị năng của người đàn ông tóc ngắn hay dị năng của người tóc đuôi ngựa cao.”

Tạ Uyên: "Tôi cũng sẽ nói với Cái bóng để anh ấy có thể để mắt đến bên ngoài."

Du An đau đầu: "Chỉ dựa vào Cái bóng thì hơi miễn cưỡng, chúng ta cần nguồn tin tức bên ngoài."

Tạ Uyên trầm tư: "Cô đã bao giờ nghĩ đến việc nhờ Cảnh ngục tư Pezia giúp đỡ chưa?"

Du An đột nhiên bừng tỉnh: "Peppa"

Tạ Uyên "Cảnh ngục tư Pezia được hậu thuẫn bởi đại gia tộc Ferrand, và có nhiều tài nguyên hơn chúng ta. Nếu anh ta giúp đỡ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Ánh mắt Du An sáng lên: "Anh nói đúng, hôm nay tôi sẽ đi gặp."