Chương 50

Hai ngày sau, Du An nghênh đón Tóc ngắn và Tóc đuôi ngựa ở cổng Tinh Ngục.

Với một nụ cười cực kỳ thân thiện, cô nói với hai người họ:"Chào mừng đến với Tinh ngục Scola."

Tóc ngắn và Tóc đuôi ngựa cao trông có vẻ mệt mỏi, không biết họ đã phải chịu tra tấn gì không, mệt mỏi mà theo Du An đến tầng 50 để kiểm tra.

Các giám sát viên nhìn số liệu và kết quả hiển thị trên màn hình điện tử, vừa ghi âm vừa nói với Du An:

"Nữ dị tộc, cấp C, năng lực là khống chế đất cát, nam dị tộc, cấp D, sơ bộ phát hiện có thể thúc đẩy thực vật, đại khái có thể có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, cần phải tiến hành thêm khảo nghiệm mới có thể xác nhận."

Du An nhìn hai người ánh mắt đột nhiên biến đổi, đây quả thực là đối tác để phát triển việc kinh doanh rau củ.

Cô không khỏi lộ ra một tia ghen tị, bọn họ nhất định sẽ không làm chết cây xương rồng.

Tóc ngắn và Tóc đuôi ngựa đã bị các cai ngục khác đưa đi.

Du An thu hồi ánh mắt nhìn hai người họ, di chuyển tới văn phòng của Peppa

Peppa đang xem tài liệu về dị tộc mới được gửi đến, khi anh ta thấy Du An bước vào, liếc mắt nhìn cô: "Đây là hai dị tộc đã tấn công cô."

Du An gật đầu và tán dương bên Bộ phận trị an.

“Hiệu suất của bọn họ khá cao, mới mấy ngày đã bắt được người.”

Peppa nhìn cô đầy ẩn ý:

“Gần đây cô ra khỏi Tinh Ngục khá thường xuyên.”

Du An xấu hổ nói: “Đó là bất đắc dĩ thôi.”

Peppa quay lại chủ đề chính: “Ngoại trừ những người được bảo lãnh ra, Montero gần đây còn phái người đến biên giới"

Du An Ánh mắt anh ta lấp lóe: "Ở biên giới? ông ta đang tìm Jenny"

Peppa: "Chắc là để xác nhận tin tức. Rốt cuộc, những gì những người này nói thực sự rất khó tin."

Du An nhìn Peppa: "Còn anh thì sao, anh có tin không?"

Peppa bình tĩnh nói: "Điều đó phụ thuộc vào việc Jenny có thực sự tồn tại hay không, và trải nghiệm của cô ấy có khớp với những lời tiên tri mà những người đó đã nói hay không."

Du An đảo mắt: “Anh cũng phái người đi biên cảnh.”

Peppa gật đầu: “Nhân tiện thôi, để mắt tới Montero, ai biết hắn có ý đồ xấu xa gì.”

Du An biểu thị 100% tán thành.

Lực lượng Biên phòng tại thời điểm này.

Jenny đang mang một cái bao tải cao bằng nửa người của mình lên xe tải.

Các bao tải chứa các loại ngũ cốc rẻ tiền như đậu nành và khoai tây có thể làm no bụng.

Cuối cùng chất lên một chiếc xe đẩy, một tên lính to lớn thở hổn hển ngồi xuống bao đất bên cạnh nghỉ ngơi.

Anh ta thản nhiên cởi vài cúc cổ áo, và lấy tay quạt cho mình như một cái quạt gió.

Di chuyển đồ đạc trong thời tiết lạnh giá như vậy vẫn khiến mọi người đổ mồ hôi vì nóng.

Người lính to lớn thành thật nhìn Jenny vẫn đang vác chiếc bao tải, gọi:

"Jenny, vào nghỉ đi, buổi chiều làm cũng được.”

Jenny ân cần đặt chiếc bao tải trên tay xuống, phủi bụi trên tay, và bước đến ngồi xuống bên cạnh người lính.

Người lính to lớn ghen tị liếc nhìn vầng trán không có mồ hôi của cô: “Cô không nóng sao?"

Jenny nâng niu bộ quân phục mới tinh trên người: "Bản chất tôi không dễ đổ mồ hôi." khả năng của cô ấy là di chuyển đồ vật mà không hề mệt mỏi.

Mặc dù cô thực sự có thể di chuyển nó, nhưng cô không thể chịu được việc đổ mồ hôi và làm bẩn bộ quần áo mới.

Cuộc sống trong quân đội đơn giản là cuộc sống tốt nhất mà cô từng sống.

Miễn là họ làm việc mỗi ngày, họ có thể có quần áo để mặc và thức ăn để ăn.

Không lo đói, không lo không có chỗ ở.

Jenny hai tay ôm đầu gối, nhìn doanh trại trước mặt, không khỏi thở dài: "Thật tốt quá."

Binh trưởng không nhịn được cười hai lần, "Các ngươi thật dễ dàng thỏa mãn, biên cảnh quân là đội quân khốn khổ nhất trong toàn bộ đế chế."

Jenny mở to mắt: "Thế này mà là khổ sao?"

Người lính to lớn ngồi thẳng dậy, sẵn sàng phổ cập kiến thức cho anh chàng nhỏ bé không biết nhiều về tin tức xung quanh này:

"Thật đó, ngoại trừ chúng ta nghèo khó vùng sâu vùng xa, nơi nào còn cần dùng nhân lực khuân vác? Những nơi giàu có đồn trú đều vận chuyển bằng máy móc cùng tự động hóa.”

Jenny nghẹn họng, không cần nhân lực, vậy thì không phải cô thất nghiệp à? Quả nhiên là ở đây tốt nhất.

Người lính to cao nhanh chóng phàn nàn: "Chỉ là một nơi như của chúng ta không thể chiêu mộ binh lính. Kiếm một người cũng khó."

Jenny: là lý do tại sao cô có cơ hội gia nhập quân đội để kiếm sống. Đây là nơi thích hợp nhất với cô.

Người lính to con còn đang nói không ngừng thì một người lính liên lạc đột nhiên chạy tới.

"Jenny, có người tìm cô"

Jenny bối rối đứng lên, chỉ tay vào chính mình.

“Tìm tôi.”

Người lính liên lạc gật đầu: “Ừ, đang đợi trong phòng trực.”

Jenny bối rối đi về phía phòng trực.

Tất cả những người cô biết đều gần như đã chết, một người biết cô tự nhiên xuất hiện, và thậm chí còn tới quân đội tìm.

Khi Jenny đến phòng trực, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt giản dị và chân chất nhìn thấy cô và ngay lập tức tiến lên vài bước.

"Cô là Jenny."

Jenny gật đầu: "Tôi là Jenny, ông là ai?"

Người đàn ông trung niên nhìn cô phủ đầy bụi và tóc buộc sau đầu, không khỏi chậm lại: “Đứa trẻ này, con phải chịu khổ rồi.”

Jenny: ????

Người đàn ông trung niên tiếp tục dịu dàng nói: "Tiên sinh nhà tôi có mối quan hệ tốt với ông Hutton. Sau khi biết rằng ông ấy đã để lại một đứa con sau khi chết, phải mất nhiều năm để tìm tung tích của cô. Nếu cô nguyện ý, Tiên sinh muốn nhận nuôi cô."

Jenny kiên quyết từ chối: "Tôi không muốn."

Người đàn ông trung niên sững người, ông ta bị ngây người trong một giây và tiếp tục thuyết phụ:c "Bộ đội biên phòng rất khổ cực. Nếu cô được nhận nuôi, cô có thể đến sống ở một hành tinh tốt hơn"

Jenny khó hiểu liếc hắn một cái: "Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, ông chỉ muốn nói việc này thôi sao, vậy có thể rời đi."

Nói xong Jenny xoay người đi về phía quân đội, cô còn có hai xe bao tải cần chuyển đi.

"Này, đợi đã"

Dù người đàn ông trung niên có hét lớn đến đâu, Jenny cũng không thèm quay lại nhìn.

Jenny quay lại và tiếp tục di chuyển các bao tải.

Đại binh tò mò hỏi: "Là ai đấy?"

Jenny bê một bao tải, mặt không đỏ: "Là lừa đảo, hắn lên đây nói muốn nhận nuôi tôi"

Binh trưởng lập tức nói: "Có khi muốn lừa quân lương của cô đấy”

Jenny gật đầu đồng ý.

Dù hàng tháng cô cũng không nhận được bao nhiên tiền nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt.

"Ông ấy cũng nói rằng ông ấy biết cha tôi, người đã chết không biết bao nhiêu năm. Ông già đó không có bạn bè gì cả. "

Bên ngoài quân đội, vẻ mặt của người đàn ông trung niên đã thay đổi sau khi Jenny rời đi.

Tìm một nơi vắng vẻ gọi điện thoạ:, "Ông Montero, con nhãi đó không muốn đi cùng chúng ta."

Ông Montero ở đầu bên kia lạnh lùng nói: "Nếu không thể mang nó về, ông cũng đừng quay lại."

Montero cúp điện thoại. Sau khi tìm thấy Jenny, ông ta đã tin vào năm phần của câu chuyện mà những người đó nói.

Vì cô ấy là nhân vật chính, sử dụng cô ấy để đối phó với Du An sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Tinh ngục Scola.

Du An không biết rằng dã tâm của Montero đang ùng ục dâng trào.

Cô đang muốn đi nhận một đơn hàng mới

Cô trở thành khách hàng VIP của cửa hàng đó do mua quá nhiều cà rốt.

Để tri ân khách hàng, cửa hàng tặng ngẫu nhiên tất cả các khách hàng sản phẩm cà rốt mới nhất.

Du An mong chờ được trở lại văn phòng với chiếc hộp chuyển phát nhanh trên tay.

Sau khi giải nén thùng carton bên ngoài và lớp xốp chống sốc, hai chai rượu vang màu đỏ sẫm hiện ra trước mắt.

Cô cầm cái chai lên và xoay nó xung quanh, tìm nhãn.

“Rượu rau củ tốt cho sức khỏe trộn với cà rốt và táo nghe rất hay.”

Lúc này, Tạ Uyên ôm một xấp tài liệu đi vào.

Khi nhìn thấy bình rượu trong tay Du An, anh liền hoảng hốt. Anh như trở lại căn phòng cũ nát và chật hẹp ấy, ông bố râu quai nón cầm bầu rượu tu hết chai này đến chai khác.

Thứ rượu đυ.c còn đọng lại trên khóe miệng ông ta nhỏ giọt xuống sàn nhà bẩn thỉu, để lại những vết nhớp nháp.

Những chai rượu rỗng vương vãi khắp nơi, nếu chẳng may va phải một cái sẽ phát ra âm thanh giòn giã của chai thủy tinh va chạm.

Khi say, người đàn ông bắt đầu ném đồ đạc trong phòng, chai rượu vỡ tung tóe khắp sàn.

Mặt đất đầy những mảnh thủy tinh lớn nhỏ, dường như cho thấy gia đình này sắp tan đàn xẻ nghé.

Người mẹ ôm anh cuộn tròn trong lòng, mong cho người kia mau chóng rời đi.

Du An nghe thấy động tĩnh Tạ Uyên tiến vào, thuận miệng hỏi: "Đây là văn kiện cho tôi ký sao?"

Nghe đối phương không có phản ứng, Du An ngẩng đầu thấy Tạ Uyên đang nhìn chằm chằm vào chai rượu trên tay cô một cách bàng hoàng.

“Anh xem cửa hàng này đưa đến sản phẩm mới từ cà rốt, có muốn thử không?”

Tạ Uyên rốt cuộc hoàn hồn, đem văn kiện đặt ở bên cạnh trên bàn, lắc lắc đầu.

"Không, tôi không biết uống rượu."

Du An: "Không có việc gì, tôi dạy cho anh, coi như chúc mừng bỏ tù thành công Tóc ngắn và Tóc đuôi ngựa đi."

Tạ Uyên do dự.

Ấn tượng lớn nhất của anh về rượu là những chai rượu rỗng chất đầy phòng khách khi anh còn nhỏ, và mùi rượu kém chất lượng lâu ngày tràn ngập căn phòng không có không khí.

Nhưng những ký ức tồi tệ này và chai rượu đỏ sẫm được đóng gói đẹp đẽ trong tay Du An lại giống như hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Du An nhẹ nhàng lắc lắc chai rượu, rượu màu đỏ sẫm trong cái chai trong suốt khẽ đung đưa, phản chiếu màu sắc chuyển động dưới ánh đèn.

"Sợ say sao? Không có việc gì, tôi sẽ trông anh."

“Từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa bao giờ uống rượu say.”

Du An dõng dạc vỗ ngực.

Tạ Uyên không tiếp tục cự tuyệt.

Du An tìm hồi lâu cũng không tìm được ly rượu thích hợp, liền lấy ra hai cái chén tráng men pha trà: "Dùng cái này đi”

Đang định mở ra, Du An đột hiên nhớ ra điều gì đó, cô lấy máy liên lạc ra và gửi một tin nhắn cho Cái bóng.

“Tôi mời Cái bóng đến uống cùng, hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức để bắt người.”

Du An không thể chờ đợi ngâm nga một bài hát nhỏ, bắt đầu mở nắp chai.

Nắp chai bật ra khỏi chai thủy tinh với một tiếng nổ, và một mùi cà rốt nhàn nhạt tỏa ra từ miệng chai.

Du An không khỏi hít sâu một hơi, là một mùi quen thuộc.

Rượu đỏ ọc ọc từ miệng chai chảy vào chén sứ trắng, màu sắc tương phản rõ nét khiến người ta thêm ngon miệng.

Cái bóng còn lâu mới tới, Du An không nhịn được nhấp một ngụm trước.

Không có vị cà rốt rõ ràng khi uống mà có một chút ngọt ngào.

Gợi nhớ vườn cây ăn trái sau cơn mưa, làn gió mát mang theo mùi thơm của táo.

Du An không nhịn được nhấp thêm một ngụm.

Nhấp một ngụm nữa. Khi Tạ Uyên tìm thấy chiếc cốc rỗng thứ ba cho Cái bóng trong văn phòng, anh nhìn thấy Du An, người vừa ngồi đợi, đã nghiêng nửa người, cố gắng chống đỡ để mình không ngã ra.

Tạ Uyên chậm rãi đặt dấu chấm hỏi.

Anh ngồi đối diện với Du An, đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô, giọng điệu không thể tin được nói: "Cô say rồi."

“Tôi, tôi không có.” Du An chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ bóng người trước mặt.

"Trong buổi lễ tốt nghiệp của tôi, tôi đã uống hai hớp rượu sủi tăm. Đó là lần tôi uống nhiều nhất trong đời. Tôi chỉ hơi say với loại rượu cà rốt và trái cây này. Làm sao tôi có thể say được?"

Tạ Uyên: Ý của câu chưa say bao giờ hoá ra là chưa uống rượu bao giờ. Chỉ cần không uống rượu thì sẽ không say

Tạ Uyên cầm cái chai lên và liếc nhìn chữ viết trên đó, độ cồn cao hơn nhiều so với rượu sủi tăm bình thường.

Nhìn cái ly rỗng không trước mặt Du An, Tạ Uyên lập tức hiểu rõ tửu lượng của cô.

Lúc này, Du An lảo đảo đứng lên.

Tạ Uyên đang lo lắng không biết cô có say rượu đến phát điên không, lại thấy cô loạng choạng đi về phía bàn làm việc.

Du An kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc.

Bật màn hình và bắt đầu gõ trên bàn phím.

Tạ Uyên tò mò đi tới nhìn một chút, phát hiện người trì hoãn công việc đến giây phút cuối cùng này lại đang viết báo cáo hàng tuần vào giờ phút này, Tạ Uyên giật mình, chẳng lẽ uống rượu có thể truyền cảm hứng cho một nhân cách khác trong cơ thể con người

Du An gõ bùm bụp hoàn thành một bản báo cáo hàng tuần.

Cô di chuyển chồng tài liệu cạnh bàn và bắt đầu ký tên vào từng trang.

Mặc dù chữ viết tay hơi nguệch ngoạc, nhưng vẫn đúng chỗ

Tạ Uyên nhanh chóng bê thêm một đống tài liệu khác.

Chuyển chúng cho Du An từng cái một.

Khi Cái bóng đến, những gì anh ta nhìn thấy là khung cảnh làm việc hài hòa của hai người.

Cái bóng đầy nghi ngờ, cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.

“Không phải nói uống rượu mừng sao?”

Tạ Uyên chỉ vào bình rượu đã mở nắp trên bàn cà phê: “Rượu ở đây, muốn làm gì thì làm.”

Nhìn văn kiện trong tay Du An đã được ký, anh lập tức nhét tài liệu tiếp theo vào tay cô.

Tạ Uyên: "Hiện tại chúng tôi có chút bận rộn, anh đem rượu đi đi."

Thấy Du An trước nay chưa từng có trạng thái tích cực làm việc, Tạ Uyên lại bổ sung một câu.

"Có mỗi hai chai rượu, đừng cầm hết đi."

Trong trường hợp Du An không muốn làm việc, nó vẫn có thể hữu ích.

Cái bóng đột ngột được gọi đến, lại đột ngột bị xua đuổi. Với vẻ mặt bàng hoàng, anh quay lại gương với một chai rượu vị cà rốt.

Các tài liệu đã được phê duyệt từng cái một giống như một dây chuyền lắp ráp.

Du An ký xong chữ cuối cùng liền ngã đập đầu xuống bàn.

Cô ngủ thϊếp đi.

Tạ Uyên tìm một chiếc chăn mỏng đắp cho cô.

Anh không khỏi lộ ra vẻ nhẹ nhõm khi nhìn chồng tài liệu lớn ba ngày chưa ký được giải quyết xong, đã được giải quyết một lượt trong thời gian ngắn.

Nếu Du An có thể duy trì trạng thái làm việc này mỗi lần sau khi uống rượu, anh sẵn sàng trả tiền uống rượu cho cô trong mười năm tới.