Ngày hôm sau, khi Du An từ Tạ Uyên biết được rằng đề xuất cải thiện tường cách âm của họ đã được phê duyệt, cô không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
"Hiệu suất làm việc của Tinh ngục của chúng ta cao như vậy sao?"
"Nhưng mà…"
Sự do dự của Tạ Uyên khiến Du An hoảng sợ: "Nhưng cái gì?
" Bởi vì hiện tại thiếu người trầm trọng, nên yêu cầu Du giáo quan đích thân đến nơi cung cấp để lựa chọn vật liệu cũng như mang vật liệu về." Tạ Uyên giải thích.
“Quả nhiên, không tự nhiên có bánh ngon từ trên trời rơi xuống.” Du An khẽ thở dài.
"Khi nào thì đi?"
"Ngày mai, công ty của nhà cung cấp ở khu Thạch Lâm, cách tinh ngục Scola khá xa. Cai ngục trưởng đã cho cô ba ngày để thực hiện chuyến đi này. Trong thời gian này, công việc hàng ngày của cô trong Tinh ngục sẽ được các cai ngục khác thay nhau hỗ trợ."
Du An xem lịch trình làm việc của mình, và điều duy nhất cô phải làm mỗi ngày là tuần tra hàng ngày, các nhiệm vụ khác có thể được thực hiện sau khi cô trở về từ chuyến công tác.
“Anh thu thập hành lý một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi.”
“Tôi cũng đi sao?” Tạ Uyên sửng sốt một chút.
"Đương nhiên, anh là trợ lý của tôi," Du An nói: "Không phải là anh muốn lười biếng, để tôi tự mình làm hả?”.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Du An, giọng nói của anh ngày càng mềm mại hơn: “Không phải vậy, mà trong thông báo không đề cập đến tôi”
“Nhưng cũng đâu bảo là anh không được đi” Du An nói: “Quyết định như vậy nhé”
Tạ Uyên có chút trở tay không kịp, hắn không nghĩ tới chính mình cũng đi công tác.
Theo lý trí mà nói, Tạ Uyên cảm thấy rằng mình nên tìm một cái cớ để từ chối.
Nếu có điều gì đó bất ngờ xảy ra dưới hầm ngầm trong vài ngày anh rời đi, thân phận này chỉ sợ cũng không giữ nổi
Tạ Uyên vừa suy nghĩ vừa quay trở lại phòng trực, nhưng lựa chọn "ra tù" này giống như một miếng mồi ngon, khiến tâm trí anh dao động
Hai phút sau, Tạ Uyên quyết định tham gia vào chuyến đi đầy bất trắc này.
Vì chuyện cấp bách, trước tiên anh phải làm một chứng minh thư giả.
Sáng sớm hôm sau, Du An và Tạ Uyên vội vã chạy đến ga xe lửa trong ánh sáng lờ mờ.
Họ cần bắt chuyến tàu sớm nhất đến khu Thạch Lâm.
Nhà ga lúc sáng sớm rất ít hành khách, cả sảnh chờ dường như vắng tanh, chỉ có nhân viên thỉnh thoảng đi qua và vài người khách đang đẩy hành lý.
Du An đi vòng quanh sảnh đợi và đến một máy bán vé tự phục vụ ở góc sảnh.
Cô quẹt thẻ căn cước cá nhân, chiếc máy từ từ nhả ra hai tờ vé giấy được in bằng mực.
Tạ Uyên đi theo Du An, nhìn hành động của cô, không khỏi tò mò.
“Đây là cái gì?”
Du An hơi sửng sốt, đưa cho hắn một tấm vé trong tay: “Vé kỷ niệm.”
Tạ Uyên lật tấm vé trong tay, hắn nhớ tới nhiều năm trước, mới có quy định lên tàu bằng vé xe.
Kể từ khi Đế chế giới thiệu thẻ nhận dạng cá nhân, những thủ tục lạc hậu và rườm rà này đã bị loại bỏ.
"Không phải quẹt thẻ là có thể lên xe sao?"
Du An cười nói: "Câu hỏi của anh cũng giống hệt bà nội của tôi, người trẻ bây giờ đều có thói quen thu thập vé xe, chỉ có người già là không quen loại chuyện này"
Du An cẩn thận cất vé giấy đi.
"Đi đâu tôi cũng thích lấy vé. Tiếc là 10 năm trước Bộ Giao thông mới đặt máy bán vé giấy ở tất cả các ga tàu, để người dân lấy vé giấy làm kỷ niệm. Trước đó chỉ có vẻ điện tử thôi".
Tạ Uyên đã cẩn thận ghi nhớ kiến
thức mới này.
Thông báo trong phòng chờ vang lên để nhắc nhở hành khách lên tàu, Du An và Tạ Uyên quẹt thẻ căn cước ở cổng, bước vào sân ga và lên chuyến tàu tốc hành đến khu Thạch Lâm.
Ngả người trên chiếc ghế êm ái, Du An đăng nhập vào Tinh võng và tìm kiếm thông tin về nhà cung cấp.
Công ty Vật liệu Xây dựng Montero, trực thuộc Tập đoàn Montero, là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Tinh ngục Scola.
Các đơn vị hợp tác bao gồm Tinh ngục Scola và một số doanh nghiệp và tổ chức trực thuộc chính phủ , đồng thời đã giành được Giải thưởng Danh dự Doanh nghiệp Xuất sắc trong nhiều năm liên tiếp.
Du An nhanh chóng lướt qua các báo cáo có liên quan về Tập đoàn Montero trên mạng, và không thể không cảm than: "Một công ty lớn như vậy, sao không giao hàng tận nơi chứ?"
Tạ Uyên thản nhiên nói: “Lượng đơn hàng lớn và đặt trước mới được giao tận nơi, còn chúng ta đặt hàng gấp, nên chắc phải đến tận nơi xem.”
Du An tắt trang tìm kiếm, mở thực đơn bữa trưa trên tàu và bắt đầu chọn từng trang một.
Cô đã lạc quan coi chuyến công tác này là một chuyến nghỉ dưỡng ngắn hạn, vì phương tiện đi lại, chỗ ở và tiền ăn đều có thể được hoàn trả, nên Du An quyết định đặt bữa ăn đắt tiền nhất.
Gọi một xuất ăn sang trọng đứng số 1 trong danh sách bán chạy, cùng với một chiếc bánh tráng miệng và một đĩa trái cây.
Du An gõ màn hình vài cái, nhìn Tạ Uyên đang nhìn ngoài cửa sổ, "Muốn ăn cái gì?"
"Cho tôi một phần giống cô là được."
Tạ Uyên đối với đồ ăn cũng không có quá nhiều yêu cầu, anh nhìn bầu trời âm u thông qua chiếc cửa sổ, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Hôm nay không phải là một ngày nắng.
Ăn trưa xong, Du An xin người soát vé cho chăn gối ngủ trưa, chỉnh lại chỗ ngồi cho thoải mái.
“Tôi ngủ trước đây, gần đây công việc nặng nhọc khiến tôi mất ngủ.”
Du An cầm máy truyền tin chuyển sang chế độ không làm phiền. Tạ Uyên gật đầu, kéo rèm cửa sổ xuống, " Chiều tối mới đến nơi, cô nghỉ ngơi thật tốt đi."
Du An nhắm mắt ngủ thϊếp đi đến tối mịt.
Khi tỉnh dậy, cô đã trễ giờ ăn tối của chuyến tàu, và chuyến tàu đang dần đi vào ga của khu Thạch Lâm.
“Tôi ngủ lâu như vậy?” Du An không thể tin nhìn thời gian.
Tạ Uyên liếc nhìn quầng mắt thâm xì dưới mắt cô, uyển chuyển nói: “Gần đây cô thức khuya hơi nhiều rồi.”
Du An động đậy tay chân cứng ngắc vì buồn ngủ.
"Chúng ta đặt chỗ ở cách nhà ga không xa, xuống xe xong chúng ta có thể tìm một chỗ ăn cơm."
Tạ Uyên không có ý kiến gì, vì tránh phạm phải một vài sai lầm như khi mua vé tàu, hắn quyết định theo Du An đến cùng.
Quận Thạch Lâm là một khu công nghiệp nổi tiếng trên Tinh cầu Scola, với nhiều nhà máy và ngành sản xuất phát triển, nhưng đây cũng là nơi ít có đồ ăn ngon.
Hai người ra khỏi nhà ga, trời đã tối, chỉ có vài ngọn đèn đường bên đường chiếu sáng con đường sỏi đá trước nhà ga.
Cửa hàng tiện lợi duy nhất bên đường được thắp sáng bằng ánh đèn lờ mờ, hộp đèn biển hiệu cũ kỹ thậm chí còn cháy một nửa, cả hai lặng người nhìn khung cảnh khô cằn trước mặt.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể đi vào cửa hàng tiện lợi.
Có thể do công việc kinh doanh ảm đạm và ông chủ không chăm sóc quán cẩn thận.
Trên các kệ sắt chưa đầy đủ chủng loại sản phẩm, một số kệ hết nhãn mác, một số giá dán sai vị trí, không tương ứng với sản phẩm.
Du An tùy ý lấy trên kệ hàng mấy món đồ ăn, sau khi xác nhận còn hạn sử dụng, liền đi tới quầy thu ngân tính tiền.
Máy quẹt thẻ tín dụng ở quầy thu ngân đã sử dụng nhiều năm, thẻ không còn tốt, Du An quẹt vài lần mới nghe tiếng "bíp" báo quẹt thẻ thành công.
Hai người ăn chút đồ ăn lót dạ này, sau đó bắt taxi về khách sạn ở.
Nhận phòng xong, Du An cùng Tạ Uyên ngồi ở lầu một khách sạn khu ăn uống chờ cơm tối.
Tuân thủ nguyên tắc không phạm sai lầm, Du An đã gọi món mì đặc trưng ở đây, Tạ Uyên cũng gọi món tương tự.
Bữa ăn ở này diễn ra khá nhanh, Du An dùng đũa gắp một ít mì nhét vào miệng, vẻ mặt nhất thời cứng đờ. Sợi mì quá chín trộn với nước sốt đặc biệt tạo nên một kết cấu kỳ lạ trong miệng.
Cô nhai một cách khó khăn và nuốt vội miếng mì trong miệng.
Nếu biết đồ ăn ở khu Thạch Lâm tệ như vậy thì dù có buồn ngủ đến đâu cô cũng sẽ không bỏ lỡ bữa tối trên tàu.
Tạ Uyên không kén chọn bất cứ thứ gì, anh đã giải quyết chỗ mỳ đó chỉ bằng ba lần gắp.
Du An chậm rãi ăn một nửa, đặt đũa xuống.
Bữa tối vô hồn này khiến Du An hạ quyết tâm, cô muốn hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, bắt một chuyến xe để rời khỏi nơi này.
Sáng hôm sau, Du An và Tạ Uyên trực tiếp bắt xe đến Công ty Vật liệu xây dựng Montero.
Xe xuyên qua những dãy nhà xưởng xám xịt, trên đường không chỉ có ít người mà còn không có nhiều xe hơi.
Thỉnh thoảng có một chiếc ô tô chạy ngang qua, đều là những phương tiện vận chuyển hàng hóa cao lớn, phía sau là một làn khói xám xịt.
Ô tô đậu trước một cánh cổng sắt, phong cách kiến
trúc ở đây giống hệt những xí nghiệp xung quanh.
Nếu không có biển hiệu Công ty Vật liệu xây dựng Montero thì không thể biết đó là công ty nào.
Nhân viên lễ tân hẹn trước đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy hai người xuống xe liền niềm nở chào hỏi.
"Xin chào, giáo quan Du. Tôi là người phụ trách việc mua bán lần này, Baker." Baker vươn tay.
Du An bắt tay với anh ta: “Anh Baker, xin chào.”
“Yêu cầu của chúng tôi, hẳn là anh đã biết rõ.”
“Vật liệu cách âm, công ty chúng tôi là công ty chuyên nghiệp, xin cô yên tâm.” Baker vỗ ngực, anh dẫn hai người vào phòng tiếp khách.
Trong suốt buổi sáng, Baker đã giới thiệu với họ ba loại vật liệu cách âm được đề xuất một cách chu đáo, đồng thời so sánh đầy đủ tính năng các loại vật liệu và giá cả.
Trong nháy mắt, đã đến giữa trưa.
"Du giáo quan, chúng ta ăn cơm trưa trước đi, buổi chiều tôi dẫn hai người đi xem mẫu tư liệu."
Bởi vì trình độ bữa sáng của khách sạn thực sự không tốt, Du An ăn không nhiều, cho nên nói: " Vậy thì phiền anh quá."
Montero có một nhà hàng chuyên dùng để tiếp khách, nằm trên tầng cao nhất của nhà ăn nhân viên.
Ba người ngồi ở trong phòng riêng, Baker lễ phép nói chuyện, ra hiệu phục vụ bưng lên đồ ăn.
Sau khi thử hai món khai vị, nét mặt Du An bất giác trở nên dịu đi, trình độ đầu bếp ở đây chắc chắn không ai sánh kịp ở khu Thạch Lâm này.
“Du giáo quan, ăn thử món rau này đi.” Baker nhiệt tình chào hỏi.
Du An cầm đũa lên, cảm thấy dạ dày bị hành hạ từ tối qua cuối cùng cũng được xoa dịu, "Ăn ngon."
Hầu hết các món ăn đều được dọn ra, Du An nhìn thấy quá nửa trên bàn đều là rau xanh, thản nhiên nói: "Đầu bếp của các anh nấu đồ chay rất giỏi."
Đầu lưỡi nhanh nhẹn của Baker tựa hồ đột nhiên bị cứng đờ, lúng túng cười hai tiếng.
“Giám đốc của chúng tôi khẩu vị tương đối nhạt, hơn nữa ngài ấy thích ăn rau, cho nên ngài ấy tuyển đầu bếp cũng ưu tiên người giỏi làm đồ chay.”
Quả nhiên rất thanh đạm, Du An cắn một miếng cải ngồng, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau bữa ăn, khi Baker đang đi gọi trà cho họ, Du An đã chạm vào chân của Tạ Uyên dưới gầm bàn.
Tạ Uyên quay lại với vẻ mặt khó hiểu.
Anh không cảm thấy bữa trưa này có chút kỳ lạ, ăn cũng ngon nhưng hơi nhạt nhẽo.
Du An gửi tin nhắn cho anh dưới gầm bàn.
Tạ Uyên liếc nhìn máy truyền tin, và trả lời rằng [tôi nghĩ rằng hiện nay đang ưa chuộng kiểu ăn chay này chứ, giống như lưu giữ những tấm vé kỷ niệm ấy]
Du An ngẩn ra, nhất thời không biết Tạ Uyên là thật hay đùa.
[Không đâu, hiện giờ người ta thích ăn các món thịt, và được chế biến nhiều gia vị cơ, rau dưa chỉ trang trí cho đẹp thôi.]
Tạ Uyên: [Vậy thì thực sự có chút kỳ lạ.]
Du An: [ chúng ta không đi nhầm chỗ đấy chứ, đây là nhà cung cấp được chỉ định bởi Tinh ngục, chứ không phải là nhà xưởng đen tối nào ch]
Tạ Uyên: [ Không đi nhầm, anh ta đã gọi cô là giáo quan Du ngay khi chúng ta gặp mặt, anh ta là người phụ trách tôi đã liên hệ trước đó.
Du An:[ Từ từ, hắn biết người cần gặp là [Du An], nhưng chúng ta có hai người ở chỗ này, hắn làm sao biết tôi là Du An?, hắn hẳn là còn chưa nhìn thấy tôi bao giờ mà]
Du An thầm hít sâu một hơi, cô có linh cảm không tốt.