Chương 14

Khi Baker bưng một bình trà mới trở lại, Du An trực tiếp nói: “Uống trà thì thôi, chúng tôi có thể xem mẫu thử trước được không?”

Baker lập tức gượng cười: “Đương nhiên, mẫu vậy liệu đều là được đặt trong khu vực nhà máy. Hai bạn đi theo tôi. "

Du An đi theo Baker đến khu vực trưng bày hàng mẫu và tự mình trải nghiệm hiệu quả cách âm của ba vật liệu cách âm này.

Sau khi chốt giá và số lượng mua, Du An đã ký hợp đồng mua bán với Baker dưới danh nghĩa Tinh ngục Scola.

“Những vật liệu này có thể vận chuyển trong ngày hôm nay được không?” Du An đặt cây bút ký màu đen trong tay xuống.

“Vu giáo quan, thời gian hôm nay có chút gấp, ngày mai chúng ta có thể sắp xếp nhanh chóng đưa vật liệu đi.” Du An ấn tay xuống bản hợp đồng Baker sắp thu lại: “Baker tiên sinh, Tinh ngục của chúng tôi hợp tác với công ty ngài không phải lần một hai lần, ngay cả việc này. Anh cũng không thể linh hoạt thời gian sao?"

Baker cười lạnh: "Du giáo quan, lô hàng này không nhỏ, chúng tôi sắp xếp nhân viên đóng gói gửi đi cũng phải mất một khoảng thời gian. "

Du An thờ ơ nói: "Nhưng sắp xếp thêm vài nhân viên để hoàn thành lô hàng này, chắc hẳn là không quá khó nhỉ."

"Như vậy đi, thưa giáo quan" Baker thỏa hiệp: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển hàng vào sáng sớm ngày mai. Cô có thể ở lại thêm một đêm không, nhất định tôi sẽ thu xếp chu đáo cho hai người."

"Được." Du An miễn cưỡng đồng ý.

Baker sắp xếp chỗ ở cho họ là trong khuôn viên công ty, cô và Tạ Uyên được sắp xếp ở hai phòng liền kề.

Du An đi vào phòng, bên trái cửa có một quầy nước nhỏ, bày một đống nước uống lòe loẹt, bên phải là một dãy tủ đứng.

Du An mở từng cánh cửa tủ ra, trong tủ trống rỗng, ngoại trừ một vài móc áo trống treo trên thanh ray trên cùng.

Đi sâu vào bên trong, có một chiếc giường đôi dựa vào tường, trên bức tường trắng đối diện với chiếc giường là một màn hình chiếu cực lớn.

Du An kiểm tra đáy giường và màn hình chiếu, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Đây là một căn phòng bình thường.

Ngay khi Du An định liên lạc với Tạ Uyên, cô phát hiện ra rằng anh ấy đã lật người sang từ ban công thông nhau giữa hai phòng.

“Làm sao anh tới được đây?”

Du An nhìn anh dễ dàng băng qua lan can giữa ban công, đáp xuống đất không một tiếng động.

“Hành lang bên ngoài có người giám sát” Tạ Uyên hất cằm: “Đi lối này ít bị chú ý.”

Du An giật giật khóe miệng, thò đầu ra ngoài xác nhận dưới lầu không có người đi qua.

Khi Tạ Uyên vào nhà, Du An nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại.

“Phòng không có vấn đề gì, tôi đã kiểm tra qua.”

Tạ Uyên hồi đáp: “Bên tôi cũng bình thường.”

“Hàng hóa chúng ta nhìn thấy cũng không có vấn đề gì, bọn họ chắc cũng không động tay động chân vào hàng hoá, chắc họ cũng không muốn phá bỏ mối làm ăn với Tinh Ngục.”

Du An dựa vào chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng.

“Nếu không phải hàng hóa, vậy mục tiêu của bọn hắn hẳn là người.”

Tạ Uyên trong mắt hiện lên một tia âm trầm.

"Con người?" Du An không nghĩ rằng ai đó lại có chủ ý gì đối với nhân viên của Tinh Ngục

Tạ Uyên gật đầu khẳng định, công ty Montero có lẽ không biết danh tính của anh, vì vậy họ chỉ có thể tập trung vào Du An.

Du An vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

"Tôi là người duy nhất đi công tác, tôi vì tùy hứng mang theo anh đi cùng, cho nên bọn họ muốn nhằm vào tôi. Từ thái độ của Baker cũng có thể biết, hắn muốn tôi ở lại một chút, nhưng là vì cái gì?"

“ Cô có còn nhớ không?, chúng ta đã thấy Eldor và Carl….," Tạ Uyên nhắc nhở.

Du An đột nhiên ngẩng đầu, sao cô có thể quên được, chính mình còn bị ép tham gia.

“Thì ra tù nhân là những đối đượng được trao đổi trước đây, còn bây giờ là tôi.” Du An chỉ ngón trỏ vào mình.

“Tôi thậm trí còn là món hàng được giao tận nơi nữa đấy.” Du An thầm rủa.

“Vậy tại sao họ lại chọn tôi?” Du An thấp giọng nói, “Bởi vì giới tính ư, mặc dù số lượng nữ phạm nhân trong Tinh ngục không nhiều, nhưng vẫn có tù nhân nữ mà, sao họ lại nhằm vào viên chức của Đế quốc, như vậy quá mạo hiểm."

Tạ Uyên đứng ở phía sau nhẹ nhàng nói: "Trước chuyến công tác, Tinh Ngục vừa mới hoàn thành một đợt kiểm tra thể chất quy mô lớn. "

Con ngươi màu xám nhạt của Du An đột nhiên co lại: “Đúng thế, nó có giá trị hơn so với việc buôn bán người đơn thuần, là mua bán

trái phép nội tạng"

Du An vô thức chạm vào tim, gan, lá lách, phổi và thận của mình, "Tôi không biết họ đang nhắm đến cái nào. "

"Nhìn theo cách này, bữa ăn chiêu đãi vừa rồi của họ cũng rất hợp lý. Các loại rau, đồ ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe đều là vì nội tạng của cô."

Du An nhăn nhó: "Sau đó Baker nhất quyết muốn chúng ta ở lại thêm một đêm, cho nên hẳn là tối nay hắn sẽ ra tay.”

" Tám chín phần là vậy"

Du An đứng dậy và đi đến cửa sổ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy những mảng tường màu xám của khu nhà máy. Những tòa nhà bằng phẳng màu xám vuông vắn được sắp xếp ngay ngắn bên con đường thẳng tắp, trải dài vô tận ra xa. Không có nhìn thấy điểm cuối

" Đúng là một nơi tốt để hành sự "

Du An nhớ rằng khi họ đi se vào đây, ít nhất phải mất nửa giờ mới tới được đây

Nếu muốn chạy trốn, không thể chạy bằng hai chân này được.

"Chúng ta cần tìm một chiếc xe. "

“ Trong khu vực nhà máy nhất định phải có xe chở hàng, cách kho hàng không xa.” Du An nhanh chóng phác họa trong đầu tất cả những tòa nhà mà Baker đưa họ đi qua ngày hôm nay “Nó ở phía tây. "

"Từ chỗ chúng ta tới đó, cũng mất khá nhiều thời gian” Tạ Uyên liếc nhìn về phía tây, lúc này một đội bảo vệ từ nhà máy đi qua dưới lầu,

"Trong nhà máy có đội tuần tra, ban ngày quá lộ liễu, chỉ có thể rời đi vào buổi tối."

Chạng vạng, Du An từ chối lời mời ăn tối của Baker và yêu cầu bữa ăn được chuyển đến nơi ở của cô với lý do muốn nghỉ ngơi.

Để đảm bảo an toàn, hai người họ không chạm vào đồ ăn được giao, và chỉ ăn một ít đồ ăn mua ở cửa hàng tiện lợi ở ga tàu vào ngày họ đến.

Đêm dần tối, ánh đèn pin của bảo vệ le lói trong đêm, lững thững bước đi.

Du An liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian tuần tra là nửa tiếng một lần, chúng ta phải nhanh lên.”

Trước khi lần tuần tra tiếp theo đến, Du An cùng Tạ Uyên cởi hết chăn ga gối có sẵn trong phòng ra, trói lại thành một sợi dây có thể kéo dài xuống đất.

Để đánh lừa người khác, Du An đã sử dụng móc treo trong phòng và quần áo mang theo để tạo hình nộm hai người.

Du An mở màn hình chiếu, chọn một bộ phim có hiệu ứng âm thanh kinh dị bắt đầu chiếu, sau đó đỡ hình nộm đến đầu giường.

Dưới ánh đèn trong phòng, một bóng người đang dựa vào giường xem phim phản chiếu trên tấm rèm kéo.

Cái hình nộm kia bị Tạ Uyên đặt ở trong phòng, hắn chui vào trong chăn ngủ sớm, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ lờ mờ.

Sau khi đội tuần tra đi qua tầng dưới một lần nữa, Du An vội vàng buông sợi dây thừng dài làm bằng ga trải giường.

Dưới màn đêm bao trùm, cả hai nhanh chóng trượt xuống sợi dây thừng dài và đáp xuống đất.

Sau đó, giấu sợi dây dài thu được trong một bụi cây gần đó.

Hai bóng người, một đằng trước, một đằng sau bám vào chân tường với tốc độ cao lao về phía tây.

Trong khi đó, Baker đang đi đi lại lại trong văn phòng của mình.

Vài phút sau, anh ta đứng dậy và đi đến phòng giám sát trong khu nhà ở.

"Làm sao vậy? Có biến hóa gì không?"

Nhân viên ngồi trước màn hình giám sát đứng dậy nhường đường, "Không có gì khác thường, một người đang xem phim, một người hình như ngủ rồi." Baker hừ một tiếng chậm rãi thở ra,

Baker liếc nhìn màn hình giám sát: "Chúng ta sẽ ra tay khi người xem phim đó ngủ."

“Vâng, thưa ngài Baker.”

Du An và Tạ Uyên đã đi đến nhà kho phía tây.

Trong khu vực này, chỉ có một vài ngọn đèn ở lối vào nhà kho được thắp sáng, và phần còn lại của khu vực hoàn toàn tối đen, giúp họ di chuyển dễ dàng hơn.

“Nhìn kìa, có một chiếc ô tô.”

Du An chỉ về phía sau nhà kho, nơi đậu hai chiếc xe tải cao.

Lúc này, một nhân viên từ trong kho đi ra ngáp dài, khóa cửa kho, quay lưng về phía họ.

Du An và Tạ Uyên nhìn nhau trong bóng tối.

Một giây sau, Tạ Uyên lao tới, dùng tay làm dao, chém mạnh vào một bên cổ.

Người nhân viên trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã về phía sau, bị Tạ Uyên kéo đến góc tường.

Du An nhặt chùm chìa khóa bị rơi và chạy về phía chiếc xe tải.

Tạ Uyên theo sát và lên ghế phụ lái từ phía bên kia.

Du An lần lượt thử vài chiếc chìa khóa, cuối cùng cũng tìm được chiếc chìa khóa ô tô tương ứng, đút vào lỗ khóa.

Đang định khởi động xe, Du An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Uyên đang ngồi ở phụ lái, "Cậu lái xe được không?"

Tạ Uyên sửng sốt, đến xe đồ chơi hắn cũng chưa từng động qua, huống chi là lái một chiếc xe thật.

“Cô sẽ không…” Tạ Uyên nhìn Du An mò mẫm trên ghế lái, yên lặng thắt dây an toàn.

“Không thể nói như vậy.” Du An giẫm lên mấy lần, cuối cùng xác nhận vị trí phanh xe.

“Trước khi đến Tinh Ngục, tôi vừa mới hoàn thành bài kiểm tra lý thuyết.”

“Về mặt lý thuyết mà nói, kỹ năng của tôi rất hoàn hảo.”

Du An quay đầu lại, nhếch khóe miệng với Tạ Uyên.

Tạ Uyên "…."

Anh nắm chặt tay nắm cửa xe, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống hai lần.

Đây có thể là đêm thú vị nhất trong cuộc đời hai mươi mốt năm của anh. Vì một người phụ nữ.