Chương 8

Bác Đặng cũng tài lắm nhớ, khi ba bà cháu nấu cơm xong bác mới mò về. Bác thấy mâm cơm dọn sẵn thì cười toe toét nói:

– U ơi, con đi đánh cờ ở bên nhà ông Thắng mà ngừi thấy mùi cá khô tiêu của u phải mò về đấy.

Bà nội nghe bác Đặng nói thì bĩu môi:

– Phải gió anh, nhà ông Thắng cách đây cả ba bốn cây số, anh đừng có chém gió.

Cái Liền nghe bà nội nói thì cười miết, bữa cơm chiều hôm ấy giản đơn mà lại ấm cúng đến vậy, bữa cơm trên chiếc bàn gỗ bên giàn mướp cũng khép lại khi mặt trời vừa lặn sau dãy núi. Ăn cơm xong cái Liền với thằng Trường xin phép bà nội với bác Đặng đi về. Con đường buổi tối trở nên mát mẻ vô cùng, hai bên đường được bác Đặng lắp mấy bóng đèn vàng nhìn đẹp mắt nhưng cũng mang vẻ đượm buồn. Mấy bông hoa xoan dưới bóng đèn cũng trở nên huyền hảo, bất chợt thằng Trường kéo tay cái Liền lại ghé môi lên chạm môi, mấy bông hoa xoan cũng theo cơn gió rớt lên mái tóc của Liền. Cảnh tượng này vừa hay đập vào mắt của thằng Tùng và cái Hiền đang đi lên. Thế nhưng cả cái Liền lẫn thằng Trường đều không hay biết. Trong lòng đôi vợ chồng trẻ chỉ cảm thấy hương vị bình yên chạm ngay đầu lười, cho đến khi có tiếng khúc khích cười của cái Hiền thì cái Liền mới giật mình đẩy thằng Trường ra.

– Hai anh chị máu nhỉ?

Tiếng cái Hiền lanh lảnh cất lên khiến Trường Liền xấu hổ đỏ cả mặt, thằng Trường nhìn em gái đáp lại:

– Đi thăm bà hả? Ban trưa rủ thì không đi.

– Vâng, em đưa anh Tùng lên thăm bà, anh chị về đi,

– Cả nhà ăn cơm rồi chứ?

– Thì ăn cả rồi mà, tận sáu giờ mẹ không thấy anh chị về điện thoại thì thuê bao nên cả nhà dọn ăn đoán chắc anh chị ăn cơm bên bà rồi.

– Ừ, thế thôi hai đứa lên thăm bà đi. Bà bảo lâu rồi Hiền không đến thăm bà đấy.

– Vâng.

Nói rồi cái Hiền kéo tay Tùng leo lên mấy bậc thang, cái Liền cũng năm chặt tay thằng Trường bước xuống dốc. Khi đi qua nhau, cái Liền như nghe được tiếng thở dài lướt qua gió của thằng Tùng. Thế nhưng lúc này cái Liền chẳng còn để ý được những điều đó, bởi trong lòng nó lúc này chỉ có duy nhất một người là người chồng hợp pháp của nó.

Khi hai đứa về đến nhà, trời đã tối mịt, ông bà Trang Đăng đang ngồi trên ghế bàn khách xem thời sự. Nghe tiếng dép loẹt quẹt của hai đứa bà Trang đã nói:

– Trường, lên đấy ăn cơm cũng không nói với mẹ một câu,

Đoạn bà khẽ liếc cái Liền rồi nói tiếp:

– Học đâu cái thói như mấy đứa mất dạy vậy?

Thằng Trường nghe mẹ nó quở trách thì lễ phép nói:

– Thưa mẹ, mẹ biết trên nhà bà sóng chập chờn, lên đấy con còn mất hẳn cột sóng ấy.

– Thế sao không về mà ăn cơm? Cơm ở nhà thiu thối hay sao, từ lúc nào mà con lại thành ra vô phép vô tắc vậy?

– Này bà, con nó ăn ở nhà u chứ ăn ở đâu mà bà nói con nó vậy? Bao lâu nó mới về thăm bà ăn với bà bữa cơm bà giận dỗi gì?

Ông Đăng cắt ngang lời bà Trang, bà Trang nghe nói thế liền quay sang lườm lườm đáp lại:

– Tôi dạy nó có gì sai? Nó đi đâu không biết báo cho mẹ lấy một câu, gạo thiếu cơm thừa, nấu ra cho mà ăn cũng không về mà ăn.

– Bà làm sao đấy, không ăn mai ăn. U trên đấy với bác Đặng buồn thối ruột ra, u còn sống được bao lâu để u vui với các cháu chút bà cũng không chịu nữa sao?

Bà Trang nghe nói vậy thì tức lắm, đứng dậy bỏ đi lên gác, ông Đăng biết tính vợ nên cũng kệ giục cái Liền với thằng Trường đi tắm rồi đi ngủ. Vì hai đứa đã đăng ký kết hôn, nên khi cái Liền định lên tầng ba ngủ thì ông Đăng nói vọng lên:

– Hai đứa ngủ ở phòng thằng Trường đi, dù sao cũng là vợ chồng rồi.

Thằng Trường nghe bố nói thế thì phấn khởi lắm, thế nhưng nó chưa kịp chạy lên kéo cái Liền xuống đã thấy tiếng bà Trang oang oang:

– Này, đừng có làm cái trò mất nết ấy ở trong nhà này, chưa cưới chưa xin mà bảo chúng nó ngủ với nhau.

Cái Liền đang đứng bên cửa nghe bà Trang nói thì bất giác lùi lại, từ khi chiều nghe bà nội thằng Trường nói chuyện rồi đến lúc về và đến cả bây giờ nó chợt cảm thấy dường như nó vẫn không thể nào hiểu hết được mẹ chồng của nó. Dường như người mẹ chồng này có một bí mật gì đó, và cả cái tính cách của bà Trang cũng không giống như vẻ lởi xởi bên ngoài.

Nó nhìn xuống bên dưới, ông Đăng thở dài bất lực nói:

– Bà bị sao vậy? Chúng nó đăng ký kết hôn rồi, luật pháp công nhận rồi cưới xin chỉ là thủ tục thôi. Bà mong có cháu, mà bà còn cổ hủ thế này thì đời nào mới có?

Bà Trang không đáp lại, mà lê đôi dép loẹt quẹt lên cầu thang gỗ đến trước mặt cái Liền với thằng Trường rồi nói:

– Trường về phòng đi, mẹ có mấy chuyện hỏi Liền.

Thằng Trường nghe mẹ nói có vẻ nghiêm trọng thì hỏi:

– Có chuyện gì vậy? Mẹ không nói cho con nghe được cùng sao?

– À, mẹ muốn tâm sự với con dâu chút thôi. Không phải lo.

Thằng Trường nghe bà Trang nói thì gật đầu đi xuống dưới phòng, ở trên bà Trang kéo cái Liền vào phòng ngồi xuống giường rồi cười tươi, nụ cười vẫn như ngày đầu gặp cái Liền rồi nói:

– Liền, mẹ thật sự rất quý rất thương con. Con tuy là dâu nhưng mẹ coi như cái Hiền vậy. Mẹ có chửi có mắng cũng là mắng thằng Trường, nó ngây ngô lắm mẹ phải dạy con không đủ bụng chứ?

Cái Liền thấy thái độ này của bà Trang thì lòng dịu đi đôi chút, nó gật đầu đáp:

– Vâng ạ, con không để bụng gì mẹ ạ.

– Ừ, tính mẹ phổi bò, nghĩ gì nói lấy chứ mẹ không giả tạo được với ai. Mẹ thương con là thật, con nào cũng là con, con dâu con gái, con rể con giai thì cũng là con mẹ cả. Thế mẹ hỏi thật nhá, hai đứa có gì chưa?

Cái Liền hơi xấu hổ đáp lại:

– Dạ con chưa ạ.

– Thật ra ban nãy mẹ giận bố Đăng nên mẹ mới vậy thôi, từ tối bố Đăng cứ càu nhàu càu nhàu chứ mẹ không có ý gì cả, tý con xuống mà ngủ với thằng Trường. Chắc mẹ quát con sợ lắm đúng không?

Cái Liền nghe bà Trang nói chợt sửng sốt vô cùng, hoá ra bà Trang không gớm như nó nghĩ, bà rất tâm lý, thế nhưng sao nó lại không cảm nhận được cái chân thật trong lời nói của bà. Nó suy nghĩ một hồi rồi đáp lại:

– Dạ, con ngủ trên này cũng được ạ.

– Ôi, sao phải ngủ trên này hở con? Mẹ cũng nói thật mẹ mong cháu lắm rồi, ngần này tuổi rồi mà người ta có cháu để bồng bế còn mẹ với bố thì cứ lủi thủi với nhau nghĩ cũng buồn. Cái Hiền thì năm sau mới cưới, nên giờ hai đứa mà có gì thì là tin vui đấy, biết chưa? Nãy mẹ giận bố Đăng nên mẹ quát tháo chút cho bố sợ thôi. Mà hôm nay lên bà bà có nói gì không?

Cái Liền nghe mẹ chồng hỏi đến bà nội lại nhớ lời hôm nay bà nội nói thì chột dạ, nó lắc đầu đáp lại:

– Bà chỉ hỏi ăn gì, uống gì thôi chứ bà cũng không nói gì nhiều.

Bà Trang nghe vậy thì thở dài thườn thượt:

– Ừ, bà nội già rồi lẩm cẩm có nói gì con cũng bỏ qua cho bà nhé. Bà giờ trí nhớ không được tốt như xưa, nhiều khi muốn đón bà về chăm sóc bà không chịu, bà cứ hay nói những chuyện đâu đâu không có thật đâu con ạ. Nghĩ cũng khổ.

Cái Liền nghĩ đến lời bà nội nói, lại nghe lời mẹ chồng sao bỗng dưng nó lại cảm giác mẹ chồng nó bao dung thế này. Tuy nhiên nó lại cảm thấy mông lung, cảm giác như không thể biết được rằng bà lẩm cẩm hay mẹ chồng nó đang cố gắng lấp liếʍ đi sự thật nào đó. Thế nhưng lúc này nó cũng không còn nghĩ được nhiều chỉ khẽ gật đầu nói:

– Dạ vâng, con hiểu thưa mẹ.

Bà Trang nghe nó nói vậy thì cười xởi lởi nói:

– Được rồi, mẹ ôm gối cho, con đi xuống phòng chồng con đi.

Liền định bụng từ chối, nhưng bà Trang đã ôm gối đi xuống, nó chẳng còn cách nào đành đi theo. Có lẽ mẹ chồng nó thực sự tốt, có lẽ mẹ chồng nó muốn có cháu thật, có lẽ nó đã quá đa nghi rồi. Bà Trang cầm gối xuống ném lên giường thằng Trường rồi đẩy cái Liền vào nói:

– Hôm nay cố mà ra cho mẹ thằng cu giống đấy nhá. Nhà chú Đằng hai đứa vịt giời, bác Đặng thì không vợ không con, nên nhiệm vụ sinh thằng cu giống là ở hai đứa đấy.

Cái Liền xấu hổ đỏ bừng mặt, còn thằng Trường cười toe toét kéo tay Liền vào trong, bà Trang khẽ đóng chặt cửa, thế nhưng khi cánh cửa mới đóng lại bà Trang lắc đầu lẩm bẩm:

– Cái giống nhà quê có khác, nói sao tin vậy. Bà đây mong có cháu thật đấy, nhưng chưa cưới xin đàng hoàng mà đã thèm khát thế này có mất nết không cơ chứ? Lần này mà không ra được thằng cu cho bà thì bà khinh!

Nói rồi bà loẹt quẹt đôi dép lê xuống phòng còn chẳng thèm nhìn ông Đăng lấy một cái. Ở trên phòng thằng Trường đang kéo cái Liền sát lại gần, hai tay nó vuốt ve lấy mái tóc thơm mềm rồi đặt lên đó một nụ hôn. Cái Liền cảm thấy vừa ngọt ngào, lại vừa ấm áp, thằng Trường bình thường khô khan, thế mà lắm lúc cũng lãng mạn chứ chẳng đùa.

Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, thằng Trường khẽ luồn tay vào trong người Liền, vuốt ve lấy tấm thân thể nõn nà của vợ nó rồi hôn lên khắp cơ thể ấy. Cái Liền có chút rùng mình, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng rêи ɾỉ phát ra, cùng lúc đó bàn tay thằng Trường nhanh chóng cởi bộ quần áo trên người vợ nó rồi quỳ hẳn xuống hôn lên vùng eo nhỏ bé của Liền.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cả hai đứa đều giật mình, luống cuống mặc lại quần áo rồi nói vọng ra:

– Ai đấy?

– Em Tùng đây, anh cho em xin ít gôm tóc được không?