Chương 18: Không thể thỏa mãn

"Aaaaaaaah! Tại sao, tại sao mình không thể ra được! Thằng khốn, tất cả là tại ngươi đã khiến ta ra nông nỗi này!!!"

Miho nghiến răng tức giận sau khi dành nhiều giờ để thủ da^ʍ trên chiếc giường sang trọng. Ngón tay cô mỏi nhừ, ga trải giường bên dưới thậm chí đã ướt đẫm toàn bộ. Nhưng cô không thể cảm thấy thỏa mãn dù chỉ một lần.

Dù vẫn cung cấp thuốc một cách đều đặn, nhưng hắn đã không hề đυ.ng đến Miho trong suốt một tháng.

Việc phải làʍ t̠ìиɦ với một kẻ như hắn thật đáng ghê tởm, thế nhưng ngay lúc này cơ thể cô lại đang ham muốn nó không ngừng. Thậm chí ngay cả trong giờ học, tâm trí cô không thể nghĩ được gì khác ngoài việc làʍ t̠ìиɦ.

"Không… ta nhất định sẽ không chịu khuất phục trước ngươi đâu…"

Miho mặc lại chiếc áo ngủ, loạng choạng xuống giường trong trạng thái mệt mỏi. Đêm đã khuya, nên khi cô rời khỏi phòng, chẳng còn ai bên ngoài hành lang của kí túc xá.

Miho hướng về phía nhà bếp của kí túc xá với sự mệt mỏi tích tụ. Giữa hai chân cô dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn không ngừng chảy xuống theo từng bước chân trên hành lang.

Trong nhà bếp không còn bật đèn, tối om như hũ nút, không thể nhìn thấy gì. Nhưng điều đó chỉ áp dụng được với con người. Miêu nữ từ khi sinh có khả năng vượt trội với đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu màn đêm. Miho có thể nhìn rõ hoàn toàn mọi thứ trong căn bếp.

"Mình phải tìm thứ gì đó… sắp không chịu nổi nữa rồi…"

Miho đi đến ngăn lạnh đầu tiên và mở nó, nơi giữ rau quả tươi cho việc nấu ăn. Khi lạnh khiến cơ thể cô run rẩy nhưng không vì thế mà cô ngừng tìm kiếm.

"Ahh… thứ này sẽ được thôi…"

Miho cầm trên tay một quả dưa chuột từ ngăn lạnh. Nhịp tim của cô tăng dần khi đưa quả dưa chuột xuống phía dưới, bắt đầu sử dụng nó.

"Không phải chứ! Ngay cả thứ này cũng…"

Sự chán nản tràn ngập tâm trí Miho, cô thả quả dưa đã được thấm đã bởi dâʍ ŧᏂủy̠ xuống sàn. Cô tiếp tục mở ngăn lạnh để tìm thứ gì đó có thể thỏa mãn được mình.

Nhưng tất cả những thứ mà Miho tìm thấy liên tiếp chỉ mang đến sự thất vọng. Những thứ hoa quả dài từ nhỏ cho đến cỡ lớn nằm la liệt dưới sàn nhà, toàn bộ chúng đều ướt đẫm vì dâʍ ŧᏂủy̠.

Tuyệt vọng, Miho nhìn quanh căn bếp một lần nữa. Mắt cô dừng lại ở công cụ lăn bột. Một thanh gỗ hình trụ lớn với bề mặt mịn cùng hai tay cầm ở hai đầu.

"Nếu là thứ đó thì…"

Cầm công cụ lăn bột trên tay, cơ thể Miho không ngừng cảm thấy rạo rực. Phía bên dưới của cô dường như không thể chờ đợi được nữa, đã trở nên ngứa ngáy và khó chịu.

Miho giữ nó dựng đứng dưới đất, sau đó đặt phần tay cầm của nó vào âʍ đa͙σ. Cô sử dụng sức nặng của cơ thể để ép người xuống, phần tay cầm dần đã dần biến mất vào bên trong cô một cách nhẹ nhàng.

"Aah… mong rằng thứ này có thể…"

Miho ấn ngươi xuống sâu hơn, lần này trở nên khó khăn khi âʍ đa͙σ cố gắng mở rộng để tiếp nhận phần thân công cụ lăn bột, với kích cỡ to hơn cánh tay cô. May thay, việc sử dụng đống ra củ trước đó đã góp phần nới rộng âʍ đa͙σ cô vừa đủ.

Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra không ngừng khi phần thân công cụ lăn bột tiến vào sâu bên trong. Miho mơn trớn lỗ tiểu của mình, đó là nơi nhạy cảm nhất. Cảm giác tê buốt khi ngón tay của mình đi vào lỗ tiểu khiến cơ thể tê dại.

"Vẫn chưa đủ…"

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thỏa mãn Miho, cô cần hơn thế. Cô nghiến răng, dùng sức nhấp hông mạnh xuống.

"Hiii!??"

Giống như khi hắn bắt Miho ngồi lên cái dươиɠ ѵậŧ giả rất lớn đó, não bộ cô phải chịu một cú sốc mãnh liệt. Phần tay cầm của công cụ lăn bột đã đâm thẳng vào bên trong tử ©υиɠ của cô, cảm giác như thể sắp bị xé toạc ra vậy.

"Đúng vậy… cái cảm giác này… sướиɠ quá…"

Miho chầm chậm tăng nhịp độ, thở hổn hển như một con thú hoang hứng tình, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra ào ạt.

"Mình sắp ra rồi… chỉ một chút nữa thôi…"

Cô nhấp mạnh tới nỗi toàn toàn bộ bên trong như thể sẽ bị kéo hết ra ngoài. Âm thanh ướŧ áŧ dâʍ ɖu͙© bao trùm toàn bộ căn phòng bếp đã được đóng kín.

Miho sắp tới giới hạn, lần này chắc chắn cô sẽ giải tỏa được ham muốn của mình. Cơn khoái lạc đã lên đến đỉnh điểm, cô điên cuồng nhấp hông. Nhưng một lần nữa, ngay khi sắp ra mọi thứ như vụt tắt.

"Tại sao! Cái quái gì vậy! Mình điên mất!"

Công cụ lăn bột rơi xuống sàn với âm thanh khô khốc. Tử ©υиɠ của Miho thậm chí đã bị kéo ra ngoài đầy thô bạo. Cô cắn chặt ngón cái trong khi liên tục lẩm bẩm, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Mình muốn ra… mình muốn ra… nhưng tại sao mình không thể ra được… tại sao chứ…?"

_____________________________________

Dì Nana đã rất sốc khi trở về vào buổi sáng và mở cửa phòng cậu. Trông như dì không biết phải phản ứng như thế nào về những điều mình đang nhìn thấy. Milis đã trở về và cùng cậu nằm trên một chiếc giường, không một mảnh vải che thân.

Tuy nhiên, không hổ danh là một nhà thương buôn nô ɭệ tài giỏi, dì Nana ngay lập tức trở lại bình tĩnh. Dì đặt tay lên trán thở dài trong khi nhìn cậu.

"Ta cho con năm phút. Sau đó ra bên ngoài chúng ta cùng nói chuyện."

Cậu biết chắc rằng dì đang rất lo lắng cho cậu vì dính líu tới bá tước Volsac. Vậy nên cậu nhanh chóng mặc lại quần áo. Cậu mỉm cười khi nhìn khuôn mặt ngây thơ của Milis đang say giấc, rồi rời khỏi phòng.

Ngồi trên chiếc ghế sofa đợn mềm mại tại phòng khách, dì và cậu nhìn nhau trong một khoảng thời gian dài. Sau đó, dì là người cất lời trước.

"Con có biết mình đã làm những điều gì không? Thậm chí con còn đã có thể gặp nguy hiểm. Liệu con có biết những hậu quả gì sẽ phải gánh chịu nếu bá tước Volsac biết đó là con chứ? Giờ ta biết phải làm sao?"

Cậu im lặng thêm một lúc, rồi đặt hai cuộn giấy lên bàn.

"Tất cả những chuyện đó, cháu đều đã suy tính kĩ trước khi làm. Có thể có khả năng cháu gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không có hậu quả nào hết. Bá tước Volsac và toàn bộ những người trong đó thậm chí sẽ chẳng còn nhớ về sự tồn tại của cháu vào lúc đó."

Dì Nana mở cuộn giấy đầu tiên, đôi lông mày dì đan lại khi phải nhìn những công thức ghi đầu trên tờ giấy.

"Thuốc mê gây mất kí ức ngắn hạn… liều lượng có thể được điều chỉnh để xóa đi kí ức nhiều hay ít. Axit? Thứ có thể ăn mòn được kim loại… Những thứ này đều là con nghĩ ra sao? Mặc dù ta không có nhiều chuyên môn về thứ này, nhưng nó chắc chắn có thể thay đổi cán cân quyền lực nếu rơi vào tay kẻ xấu."

"Thứ này sẽ không bao giờ có ai khác biết, toàn bộ công thức sẽ bị xóa sổ sau khi nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình."

Tiếp đó, dì Nana mở cuộn giấy thứ hai.

"Đây là khế ước sở hữu nô ɭệ của Milis phải không?"

"Đúng vậy, giờ cháu đang giữ nó, nên chị ấy sẽ không còn là nô ɭệ của bất kì ai khác nữa, đặc biệt là dì."

"Tại sao con lại nhìn ta như vậy?"

"Có phải dì là người đã bắt Milis nói những điều đó khiến chị ấy phải đau khổ? Dì biết cháu đang nhắc tới điều gì phải không?"

Dì Nana bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế sofa và nhìn cậu với đôi mắt sắc xảo.

"Ta không thể phủ nhận rằng con là một đứa bé thông minh một cách khác thường khi ở tầm tuổi này, cha mẹ con ắt hẳn sẽ tự vào về con lắm đấy. Đúng vậy, có vẻ như con đã đoán ra tất cả mọi chuyện. Ta chính là người muốn chia rẽ Milis và con."

Nếu như những gì Milis ghi trong cuốn sổ đều là những suy nghĩ thật lòng của chị ấy, thì chắc chắn có ai đó đã khiến chị ấy phải nói những lời tàn nhẫn đến như vậy. Cậu đã lục lại kí ức, rồi nhận ra rằng Milis đã thay đổi kể từ sau hôm lễ hội. Lúc đó, chị ấy đã nói chuyện riêng với dì Nana. Xâu chuỗi lại tất cả, người đó không ai khác chính là người dì của cậu. Tuy nhiên có một điều cậu chưa thể hiểu rõ.

"Nhưng tại sao dì lại muốn chia cắt chúng cháu?"

"Milis là một nô ɭệ."

"Cháu không quan tâm."

"Ta không thấy tương lai tốt đẹp giữa con và Milis. Nếu con tìm được một cô gái giàu có, vị thế của chúng ta sẽ được nâng lên. Cháu sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn rất nhiều, với quyền lực và của cải."

"Cuộc sống của chúng ta hiện tại là chưa đủ với dì sao? Tại sao lại phải tham lam tìm kiếm của cải và quyền lực với một trái tim trống rỗng? Chính vì những ham muốn ích kỉ đó, nên trái tim của dì đã trở nên lạnh lẽo mất rồi."

Cậu cầm cả hai cuộn giấy rồi đứng dậy.

"Cháu tin chắc, rồi sẽ có một ngày nhận ra có những thứ còn quan trọng hơn của cải và quyền lực."

(Tác: Bà dì của main dù đẹp vl những vẫn đơn thân :3)

________________________________

Một tháng đã trôi qua kể từ khi thổ lộ tình cảm với Milis, khoảng cách giữa cậu và chị ấy đã hợp lại vào làm một.

"Chị đang làm gì thế Milis?"

"Tôi đang nấu bữa sáng cho cậu chủ đó… Nhưng nếu cậu chủ cứ sờ mông tôi như vậy thì bữa sáng sẽ không xong được mất… Và cậu chủ cũng sẽ bị muộn học đó…"

Thật tuyệt khi được chạm vào bờ mông căng tròn của Milis, rồi được nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của chị ấy. Thằng nhỏ của cậu ngay lập tức trồi lên một cách hùng dũng.

Cả cậu và Milis hiện tại đều không mặc gì phía dưới nên chị ấy đã ngay lập tức nhận ra thứ dài lớn đang cạ vào mông. Chị ấy đưa tay ra sau, nắm lấy nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu với khuôn mặt ửng hồng.

"Bữa sáng cho cậu chủ đã nấu rồi. Giờ tôi cũng muốn ăn bữa sáng của mình…"

"Chị thực sự muốn ăn sáng bằng thứ này? Thật là hư hỏng đấy."

Milis phồng má nũng nịu trong khi bê đĩa thức ăn của cậu từ bếp ra bàn.

"Thật chẳng biết kẻ nào đã khiến tôi hư hoảng như vậy nữa…"

Khi cậu ngồi xuống ghế, Milis đã nhanh chóng chui xuống gầm bàn. Với động tác chuyên nghiệp sau khi được luyện tập ngày qua ngày, khóa quần cậu được kéo xuống nhanh đến mức không kịp nhận ra. Chị ấy nhẹ nhàng liếʍ đầu dươиɠ ѵậŧ rồi nuốt trọn tất cả vào sâu bên trong miệng. Cảm giác sướиɠ đến mức cậu suýt nữa quên rằng hôm nay toàn bộ học viên sẽ được ra khơi để tận hưởng một chuyến nghỉ mát trên hòn đảo tư nhân của trường.