Chương 2.2: Chinh phục vương gia tàn nhẫn (4)

Edit : Trâm , Giang , Ly

Beta : Ly

_____

Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Dương Khanh mới vừa xuống giường, ánh mắt liền thoáng nhìn một dải màu trắng.

Nhặt lên tới vừa thấy, lại là một cái Tì Hưu ngọc trụy. Ngọc nhưng thật ra hảo ngọc, nhưng thủ công lại kém tới cực điểm, nếu không phải thường làm văn dạng liền như vậy, hắn khẳng định nhận không ra đó là Tì Hưu. Xem bộ dáng treo tơ hồng, liền biết là thường thường đeo ở trên người,mặt vỡ, hẳn là không cẩn thận rớt xuống...Nhặt lên mới thấy, là một cái tỳ hưu ngọc bội. Ngọc nhưng thật ra chẳng phải là ngọc tốt, thủ công lại kém tới cực điểm, nếu không phải hắn có hiểu biết , hắn nhìn không ra đó là Tì Hưu. Trông bộ dáng này, liền biết được người này thường đeo nó trên người, bề mặt bị vỡ , hẳn là không cẩn thận làm rớt xuống

Đây là đồ vật đêm qua người kia làm rớt ?

Hắn hơi sửng sốt, hắn cảm thấy ngọc bội này rất quen thuôc, luôn mắt nhìn một lúc , hắn mới nhớ lại ký ức đã quên từ lâu

Đó là lúc 10 tuổi hắn có khắc 1 cái ngọc bội nhỏ. Tuy rằng lúc ấy hắn như ông cụ non, nhưng thời điểm đó hắn vẫn còn có chút tính trẻ con, nhất thời hứng thú đi khắc ngọc bội. Nhưng lúc đó vì khắc quá xấu, nên dưới cơn tức giận, hắn đối với việc điêu khắc cx mất hứng thú. Khi đó hắn đã đưa ngọc bội này cho một người

Cố Dương Khanh sửng sốt, trên mặt hiện ra chữ không thể tin tưởng

Đến cùng người người hắn đưa lại là……Cố Thiệu Ngôn.

Hoa nở, mỗi cành một bông.

Khoảng thời gian này Cố Thiệu Ngôn thật sự vô cùng nhàn rỗi, quả nhiên đối với loại ngựa giống ngốc nghếch này hắn xử lý nhanh là được. Trong thế giới nam chủ này, hắn chỉ cần ăn ăn uống uống mà thôi, chỉ tiếc vì để hoàn thành mục tiêu công lược, hắn không thể thưởng thức một chút lợi ích của vai chính trong hậu cung đủ loại mỹ nhân này. Cũng may Cố Dương Khanh dung mạo vô cùng soái, cũng phù hợp khẩu vị của hắn, chỉ là phải tốn chút thời gian chờ đợi.

Thời điểm Cố Dương Khanh nhặt được miếng ngọc bội mà hắn cố ý để lại, như vậy mới có thể làm cho Cố Dương Khanh hắn bắt đầu suy nghĩ.

Phải biết bất luận là miếng ngọc bội, hay là bức tranh 《Du Xuân Đồ》 hoặc câu đối kia, tất cả chúng đều là do hắn lục tìm rất lâu từ bên trong cái kho bụi bặm kia. Nguyên chủ cùng Cố Dương Khanh gặp nhau thực sự không coi là nhiều, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy lần gặp được nhau cũng đều là thời niên thiếu. Bất quá thời niên thiếu cũng có chỗ tốt, đều nói thiếu niên tâm tính đơn thuần mà, đó cũng là lúc tình yêu dễ dàng cắm rễ, đâm chồi.

May là nguyên chủ tính tình lẫm liệt không thích đồ vật nào liền đem hết thảy ném vào nhà kho, nếu không thì hắn hoàn toàn không tìm ra được những thứ này.

Khi Cố Dương Khanh tỉnh táo lại sau thời gian suy yếu, đây là lúc tốt nhất để bắt đầu thời kì tình cảm, không biết vì sao nguyên chủ cùng Cố Dương Khanh có thể nói là như nước với lửa, hơn nữa với cái tính cách hung hăng, ngu ngốc của nguyên chủ hiện tại đi thể hiện ý tốt, chỉ có thể làm Cố Dương Khanh hoài nghi. Cố Dương Khanh vốn là một người đa nghi, bản thân bỗng không đem người ném vào đại lao, mà còn cho người hầu hạ ăn uống, đã khiến sự hoài nghi của Cố Dương Khanh dâng lên mức cực hạn.

Dục tốc thì bất đạt.(Nóng vội thì sẽ không thành công)

Nhưng hắn muốn biểu hiện lòng quý mến của mình với đối phương, làm sao có thể bày tỏ đây? Đêm qua, là một lý do vô cùng tốt.

Hắn không phải không đến xem, mà là cố ý ở thời điểm trời tối giả bộ không biết người đang tỉnh, sau đó không cẩn thận làm động tĩnh để đối phương biết được.

Cố Thiệu Ngôn hé mắt, uống một ngụm trà hoa, nhìn cảnh "xuân" rực rỡ ngoài sân, khoé miệng hơi lộ ra nụ cười.

Đã đến lúc gặp mặt.

******

Bên ngoài gian phòng ,tiểu thái giám giọng nói the thé gào to: "Hoàng thượng giá lâm ——" thời điểm đó, Cố Dương Khanh vẫn còn có chút sững sờ.

Nhưng hắn lại rất nhanh xoay chuyển tâm tư. Một cái người thất bại như hắn nên làm sao để đối mặt với người thắng cuộc? Hoặc là nói, nên làm sao để đối mặt với kẻ thù của chính mình đây?

Mãi cho đến khi Cố Thiệu Ngôn mặc bộ thường phục huyền sắc bước vào trong phòng, Cố Dương Khanh vẫn còn đang ung dung uống chén trà . Hắn hoàn toàn không có hành động gì, bộ dáng bình tĩnh như cái gì cũng không nghe thấy.

"Các ngươi đều lui ra đi." Âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên.

Tiểu thái giám đằng sau có chút do dự, nhưng vẫn nghe lời mà lui đi . Sau đó dẫn người lui xuống.

Cố Thiệu Ngôn làm như không thấy Cố Dương Khanh không có hành lễ, đồng thời cũng không nhìn đến biểu hiện của hắn. Cố Thiệu Ngôn ngồi xuống ở bên đối diện, hơn nữa không chút khách khí nâng cốc trà lên, một hơi cạn sạch, quả thực là trâu gặm mẫu đơn*, không hề có sự vui vẻ nào.

*Trâu gặm mẫu đơn: Nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là loài cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được.

Cố Dương Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng lên để lộ ra một nụ cười.

Cố Dương Khanh nói: "Trong trà có độc."

...

"Khụ khụ khụ!"

Cố Thiệu Ngôn một tay chống đỡ bàn, đầu hướng xuống dưới liều mạng mà ho khan, muốn đem thứ nước uống vào đều phun hết ra. Hắn đương nhiên biết đến việc trong trà không có độc, thế nhưng với tính cách của nguyên chủ phỏng chừng chắc chắn sẽ tin, vì không để bị lộ hắn đành phải làm như vậy, thế mà...

Đột nhiên một trận cười vang lên.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Cố Dương Khanh đối diện đang ngồi cười ha ha, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ cùng xem thường, sau đó gằn từng chữ một: "Đồ, ngốc."

Kế hoạch đã bại lộ, Cố Dương Khanh cũng lười giả vờ ôn nhu, thân thiện. Vốn tưởng rằng có thể trêu đùa Cố Thiệu Ngôn giận tím mặt, nhưng hắn lại phát hiện Cố Thiệu Ngôn chỉ là kinh ngạc nhìn hắn, có chút ngây ngốc.

Kết quả ngược lại là hắn ngây ngẩn cả người.

Cố Thiệu Ngôn giống như đang tự khen chính mình. Nụ cười của mỹ nhân đáng đổi nghìn vàng, đại khái chính là cái này ý tứ a.