Chương 3.1: Chinh phục vương gia tàn nhẫn (5)

Edit : Trâm

Beta : Ly

_____

Những ngày sau đó , Cố Thiệu Ngôn không những lộ diện , mà ngày ngày đều tìm đến Cố Dương Khanh.

Có lúc thì nói về chuyện triều chính, có lúc thì nói về chuyện thú vị trong giang hồ, nếu như không có gì thì cùng Cố Dương Khanh an vị uống trà, xem sách. Cố Dương Khanh cũng có độc miệng trêu Cố Thiệu Ngôn vài câu, trêu đến mức Cố Thiệu Ngôn đỏ hết cả mặt lên mà căm tức hắn, nói ác vài câu, thì sẽ giận đùng đùng đẩy cửa đi ra, thế nhưng ngày thứ hai hắn vẫn xuất hiện như chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó

Hiện tại hai người ở chung vẫn khá là hài hoà.

Chỉ là độ hảo cảm của Cố Dương Khanh từ -60 tăng lên tới -20 thì liền dừng, thực sự là đau lòng mà. Ai bảo Cố Dương Khanh là một cái người đa nghi, còn nguyên chủ lại là một cái người kích động táo bạo làm chi.

Xem ra phải hạ thuốc mạnh mạnh tí rồi.

******

Thường ngày Cố Thiệu Ngôn đều đến rất sớm, nhưng hôm nay lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới. Chờ một lát liền nhìn thấy một tên tiểu thái giám vội vã tiến vào trong viện, hướng Cố Dương Khanh chào một cái nói: "Bệ hạ cùng chư vị đại nhân có việc thương lượng, hôm nay sợ là đến chậm một chút, người cố ý nhờ nô tài đến chuyển lời cho Vương gia."

Cố Dương Khanh thoáng nhướn mi, cũng không để ý nhiều, Cố Thiệu Ngôn không đến hắn có thể được thanh tĩnh.

Phất tay bảo tiểu thái giám lui xuống, Cố Dương Khanh liền bắt đầu tự bày trò tiêu khiển. Gần đây hắn có một hứng thú mới đó là điêu khắc, biết được việc này biểu tình của Cố Thiệu Ngôn rất vi diệu, thường thường hắn đều bí mật mà lén lút đánh giá Cố Dương Khanh , biết Cố Dương Khanh đang âm thầm cười, trên mặt hắn vẫn là bình tĩnh tự nhiên. Hắn biết ánh mắt Cố Dương Khanh luôn không tự chủ được mà hướng về phía phòng ngủ hắn mà xem, thậm chí còn lén lút chuồn vào, kết quả tất nhiên là không thu hoạch được gì.

Chỉ tiếc Cố Dương Khanh cầm kỳ thư họa, trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không giỏi, vậy mà điêu khắc lại mạnh mẽ quăng thể diện của hắn đi, vật hắn khắc ra xấu đến vô cùng thê thảm, cuối cùng lại bị Cố Dương Khanh tiêu hủy hết. Hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng ăn quả đắng của Cố Dương Khanh, Cố Thiệu Ngôn cười rất lâu a.

Bỗng nhiên động tác trên tay Cố Dương Khanh dừng lại.

Hắn và Cố Thiệu Ngôn, thân mật như vậy sao? Vậy tại sao lại là kẻ thù sống còn?

Sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh lẽo, phẩy tay áo một cái đem đồ trên bàn hết thảy ném xuống đất, các cung nữ thái giám đang đứng chờ đều không dám lên tiếng, hơi run một cái, đầu cúi xuống thấp hơn. Cố Dương Khanh liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không biết Cố Thiệu Ngôn đã dặn dò cái gì, từng người từng người đều cực kỳ cung kính, tựa như hắn không phải là kẻ thất thế đáng thương.

Cố Dương Khanh ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, còn cảm thấy chưa hết giận, trực tiếp đi vào phòng ngủ, ở dưới gối lấy khối ngọc bội tì hưu ra ném thẳng xuống đất, nhưng khi chạm vào mặt ngoài nhẵn nhụi, sáng bóng của nó, động tác trên tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

Sắc mặt hắn biến đổi nhiều lần, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, đem tạp niệm trong đầu ép xuống, ngồi ở bên mép giường

Từ khi tỉnh táo lại, tính tình của hắn biến đổi không ngừng, chính bản thân hắn cũng cảm thấy như vậy. Cố Dương Khanh sờ sờ ngọc bội trong tay.

Ngược lại ở bên người Cố Thiệu Ngôn hắn lại cảm thấy rất an bình...

Rất nhiều loại suy nghĩ trong đầu hắn, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra cái manh mối gì được, đúng là đồ phiền não mà.

Ngược lại Cố Thiệu Ngôn ở bên này đang tiếp nhận âm thanh vang lên của hệ thống, nói là độ hảo cảm của Cố Dương Khanh +5, hắn còn chưa có kịp phản ứng lại, lẽ nào thần trợ công đang âm thầm giúp hắn?

...

Chờ cung nữ đem gian phòng quét dọn sạch sẽ, thần trợ công trong miệng Cố Thiệu Ngôn khoan thai đến chậm.

Còn chưa bước chân vào sân, một cái giọng nữ cao vυ"t bỗng nhiên vang lên.

"Ngươi cái ác nô này, bỏ Bổn cung ra!" Sau đó liền nhìn thấy một đám thân thể hỗn loạn, lung tung, âm thanh va chạm nặng nề, cùng tiếng người kêu la đau đớn inh ỏi.

Cố Dương Khanh nhìn tiểu thái giám có chút quen thuộc phát ra kêu rên: "Nương nương, bệ hạ căn dặn không được cho người đi vào a."

"Hừ, ngươi mà cũng có thể nói chuyện cùng Bổn cung sao? Xuân Bách, Hỉ Thước các ngươi mau ngăn bọn chúng lại cho ta, ta muốn nhìn xem con hồ ly nào đang quấn lấy Thiệu Ngôn ca ca không buông!" Giọng nữ kia vênh vang đắc ý.

Cố Dương Khanh giờ khắc này cũng đã biết, nữ tử kia chính là Chu quý phi, là thanh mai trúc mã của Cố Thiệu Ngôn, Cố Dương Khanh, hiện nay là nữ nhi duy nhất của Đại tướng quân, Chu Mẫn Hân. Bởi vì là nữ nhi duy nhất của hắn, nên từ nhỏ cô đã được vạn phần nuông chiều, cả ngày động đao, Chu Mẫn Hân cuối cùng bị dạy thành một đứa con gái thô bạo quái đản, tùy ý điêu ngoa. So với Cố Thiệu Ngôn khi trước đúng là không phân cao thấp.

Trong sân, hộ vệ cư nhiên không dám ngăn cản quá mức, chỉ sợ làm thương tổn tới vị quý phi nương nương tính tình nóng nảy được vinh sủng này của hoàng thượng, vì vậy Chu Mẫn Hân cứ như thế liền xông vào.

Nhìn thấy phong thái phiêu nhiên của Cố Dương Khanh đang đứng ở trong viện, nàng sửng sốt một cái.

"Dương Khanh... Ca ca... ?"

Những thị vệ, cung nữ, thái giám theo ở phía sau nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều ào ào mà quỳ xuống, không dám lên tiếng.

Mà Chu Mẫn Hân tựa hồ như đang lâm vào trong mê hoặc, "Thế nào lại là Dương Khanh ca ca, không phải nên là..."