Chương 2.1: Chinh phục vương gia tàn nhẫn (3)

Edit : Quỳnh Trâm , Giang , Ly

Beta : Ly

______

Đóa hoa hồng lê hoa bạch, yến vũ oanh đề nơi chốn hương.

Lại là một cảnh xuân hảo. Cố Dương Khanh ngồi ở trong phòng uống trà, cũng không phải thứ gì quý báu, mà chỉ là thanh hương ngon miệng trà hoa. Thơ trung vân: “Hoa thơm đều hứng thú, thanh trà trường tinh thần.”

Xuân ý hoà thuận vui vẻ, vạn vật sống lại, lúc này uống trà hoa là tốt nhất.

Đã mười ba ngày kể từ lúc hắn bức vua thoái vị

Khoảng cách hắn tỉnh lại là mười ngày.

Tự hắn nhận thức được , vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng của Cố Thiệu Ngôn châm chọc,cười nhạo hướng tới bản thân mình , không nghĩ là lại bị hắn lãng quên như vậy , ngày ngày cũng chỉ có cung nữ và thái giám.

Nếu nói Cố Thiệu Ngôn đã quên hắn, vậy tại sao lại cố tình ban thưởng cho hắn tới nơi này ? Cố Dương Khanh hoàn toàn ko hiểu hắn đang suy tính chuyện gì, nếu hắn chỉ muốn thu được tâm của tân hoàng hậu, tùy tiện lừa gạt một chút là có thể, tại sao lần này lại phải đưa đồ cổ quý hiếm tới nơi này

Không giống như trước kia, kiêu ngạo tùy ý không kiềm chế đc. Rõ ràng hắn chỉ là một cái bao cỏ, vô tình gặp được kỳ ngộ nghịch thiên, thân lâm vào hiểm cảnh thì cũng nhờ có quý nhân tương trợ. Hơn nữa, nhờ có diễm phúc không cạn, hắn trở nên nổi danh khắp thiên hạ, trở thành một người tài giỏi đc 1 đám người đu nhau nịnh bợ

Cố Dương Khanh tâm tính cứng cỏi, lại giỏi về ẩn nhẫn, tuy là đã thất bại, nhưng hắn hiện giờ sẽ không từ bỏ một chút hy vọng nào cả.

Hắn vốn dĩ tâm tư tàn nhẫn, bất quá hàng năm qua đều mang một lớp mặt nạ ôn nhu, dễ đối phó .

Cố Dương Khanh nhìn lá thư trong tay , cảm thấy có chút mệt mỏi, liền lên giường nghỉ ngơi, cho đến bữa tối mới lại tỉnh lại. Sau khi dùng xong bữa tối , thấy màn đêm đã treo cao, điểm đầy sao, liền gọi người hầu ở ngoài cửa đến hầu hạ,chuẩn bị dụng cụ,tính rửa mặt rồi nghỉ ngơi.

Chủ yếu là để buổi chiều ngủ một lát. Nghĩ mấy ngày nay ,ngày nào cũng uống trà , đọc sách luyện tự, thấy phiền liền ngắm hoa ngắm trăng, hẳn cuộc đời này khó được thanh thản như vậy,hoảng hốt cho rằng chính mình không phải đang ở trong hoàng cung tường cao cửa rộng.

Nhưng bất quá chỉ là ảo giác mà thôi. Cũng không biết khi nào Cố Thiệu Ngôn sẽ cho triệu kiến hắn. Nay hắn có chút mệt mỏi, ngày qua ngày sinh hoạt, hắn vẫn chưa quên được Cố Thiệu Ngôn ngày hôm đó.

Sắc mặt trầm tĩnh của Cố Thiệu Ngôn không một nét cười , tròng mắt đen ấy chứa đầy sự lạnh nhạt cùng bi thương

Bi thương? Tại sao lại bi thương? Hắn xác định là đã nhìn thấy một tia bi thương trong mắt Cố Thiệu Ngôn, hệt như ngực Cố Thiệu Ngôn hắn bị mũi tên nhọn đâm trúng vậy. Ngày trước hắn chỉ biết hi hi ha ha, hiện tại hắn như một người khác vậy, đến tột cùng là vì ai mà lại bi thương... Là vì hắn sao?

Cố Dương Khanh cảm thấy cái suy nghĩ này buồn cười đến cực điểm, nhưng lại nhịn không được mà suy đoán.

Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ hỗn loạn , lại nghe thấy 1 tiếng kẽo kẹt vang nhỏ .

Có người vào phòng !

Có ai lại đêm khuya vào phòng hắn ? Thích khách ? Hành thích hắn - một kẻ thất bại không khỏi nhàm chán. Thuộc hạ? Hắn rõ ràng dặn dò không được hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mặc kệ thế nào, Cố Dương Khanh nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, tính toán để tùy cơ ứng biến.

Người kia động tác thật cẩn thận, sợ hắn thức giấc, chậm rãi tới gần trước giường . Nhưng ngoài dự đoán, người kia cái gì cũng không có làm, chỉ đứng ở trước giường cách mành trướng nhìn hắn chăm chú .

Bị ánh mắt nóng rực kia xem đến khó chịu, Cố Dương Khanh sắp không nổi nữa, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, người kia kinh hãi, vội vàng xoay người rời đi. Chỉ là trong lòng sợ bị phát hiện, đến động tác cũng hoảng loạn lên, không giống với lúc tới rất cẩn thận. Sau đó ,Cố Dương Khanh nghe thấy âm thanh của cái gì đó rơi xuống đất

_____

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện✓