Chương 1.2: Chinh phục vương gia tàn nhẫn (2)

Edit : Quỳnh Trâm

Beta : Ly

_______

Giới thiệu đơn giản cốt truyện một chút .

Đây là một triều đình đầy âm mưu quỷ kế, hoàng tử trong ngoài lục đυ.c đấu đá với nhau tranh giành hoàng vị… Vai chính cũng bị lôi vào trận chiến này. Tuy nhiên, cuối cùng vai chính Cố Thiệu Ngôn hắn lại là người thắng cuộc. Còn Cố Dương Khanh này mặt ngoài thì làm bộ ôn nhu nhưng bên trong thì là một Vương gia tàn nhẫn , vì không phục nên mới tạo phản, mà kết quả lại thất bại.

Hắn mất đi ngôi vị hoàng đế cùng nữ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm, đây đều là bởi vì Cố Thiệu Ngôn.

Cố Thiệu Ngôn cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá nếu đã tới nơi này rồi thì chỉ có tĩnh tâm đối mặt thôi.

Cố Dương Khanh suy nghĩ lại vẫn là có chút hoảng hốt.

Hắn thất bại…… Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hắn thất bại, tranh đoạt nữ nhân hắn thất bại, hiện giờ đến tạo phản hắn cũng lại thất bại…… Tựa hồ chỉ cần đối mặt với Cố Thiệu Ngôn, hắn chỉ có kết cục là thất bại. Dựa vào cái gì? Hắn không phục.

Hắn có chút mờ mịt mà nhìn đôi giày lưu vân trước mặt, thủ công tinh tế, chất lượng thượng phẩm, mặt giày sạch sẽ, không dính một hạt bụi trần nào.

A…… Cố Dương Khanh ở trong lòng cười thảm. Bản thân hắn trước sau đều là cái kẻ thất bại.

Dư quang hắn quét thấy nữ nhân hắn chung tình. Đuôi váy dài phết lên trên đất, bộ trâm cài tóc nhẹ nhàng đong đưa, mày đẹp môi đỏ, hai mắt ngập nước, tuyệt sắc thiên tư. Cho dù bởi vì kinh hách mà mi tâm hơi nhíu lại, cũng chỉ làm người tâm sinh thương tiếc mà không giảm đi vẻ đẹp.

Mà nữ tử hắn ái mộ, lại tình nguyện trở thành người trong hậu cung của người nọ. Cố Dương Khanh không rõ, hắn không nghĩ ra, hắn rốt cuộc là không bằng người nọ ở chỗ nào.

Hắn cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn một cái biểu tình của người nọ, giờ phút này đang là trào phúng, hay vẫn là là lạnh nhạt?

Mơ hồ nhìn thấy một quang ảnh, ánh mắt của hắn liếc thấy biểu tình kia của Cố Thiệu Ngôn, Cố Dương Khanh lại có chút ngây ra. Bởi vì đôi mắt kia quá phức tạp, quá thâm thúy, những ngày trước kia đôi mắt đó đều mang theo tia hài hước, tà tứ cùng tươi cười nhưng bây giờ đôi mắt hắn lại không có một chút biểu tình, đôi mắt hắn hệt như giếng cổ yên lặng ngàn năm sâu thăm thẳm, ẩn chứa đi cảm tình mà người khác không thể đọc ra được.

Nhưng phần kinh ngạc này chưa được bao lâu, một thời gian dài phải căng chặt thần kinh cùng đả kích sau khi thất bại làm tầm mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Xác định Cố Dương Khanh đã thấy được ánh mắt phức tạp của chính mình, Cố Thiệu Ngôn vừa lòng, gọi người đem Cố Dương Khanh nâng đi.

Tuy rằng hắn muốn ôm Cố Dương Khanh theo kiểu công chúa lãng mạn, nhưng vì chủ yếu không có người xem, vả lại còn uổng phí sức lực nên Cố Thiệu Ngôn không làm.

******

Khí trời quang đãng, cảnh xuân tươi đẹp. Trong viện, cây cỏ mọc um tùm, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc, bướm bay nhẹ nhàng, chim tước đua nhau hót, thật náo nhiệt.

Cố Dương Khanh vì tiếng chim hót dễ nghe nên mới tỉnh lại.

Thông qua song cửa sổ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong viện, Cố Dương Khanh nhất thời mê mang, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Hắn không phải hẳn là đã chết sao, như thế nào lại nhìn thấy cảnh sắc này ở đây. Chẳng lẽ hắn là đang ở trên thiên đường nên mới có thể nhìn thấy những thứ này. Không thể tưởng được người như hắn thế mà không đi xuống địa ngục……

Nhưng bất quá thở vài hơi, Cố Dương Khanh liền từ trong những cái ý tưởng buồn cười đó tỉnh táo lại. Hắn nhìn vườn hoa cẩm tú bên ngoài, trên đầu hoa còn có bướm đậu, này rõ ràng là nhân gian mới đúng. Cũng không biết vì sao, hắn không những không chết, mà còn được hảo hảo an bài ở nơi này.

Cố Dương Khanh xốc chăn lên, bước xuống giường.

Ra khỏi phòng ngủ là một cái phòng khách nhỏ, bên trong lại có một cái bàn tròn gỗ đỏ khắc hoa, trên bàn là bộ ấm trà được thủ công hoàn mỹ. Lúc này cửa phòng nửa mở, đập vào mắt hắn là một cái cảnh xuân.

Cố Dương Khanh mạc danh cảm thấy có chút quen thuộc, hắn ngửa đầu hướng lên trên tường thì thấy, ở giữa là một bức 《 Du Xuân Đồ 》. Ở hai bên là một bộ câu đối: Côn Bằng vạn dặm nhập trời cao, phượng hoàng tắm hỏa minh cửu tiêu. Câu văn bay bổng, cốt khí dễ hiểu dễ. Tuy vẫn còn thiếu khuyết nhiều năm tháng tu luyện, nhưng người thiếu niên vẫn có riêng cho mình một tinh thần phấn chấn, bàng quan, vui sướиɠ tràn trề. Điều đó cũng đáng để người đời tán thưởng.

Cố Dương Khanh lúc này cũng đã hiểu rõ cỗ quen thuộc kia là từ đâu mà đến, cùng với bản thân rốt cuộc đang ở đâu.

Nơi này rõ ràng là cung mà Cố Thiệu Ngôn đã từng ở đây

Cố Dương Khanh là người khéo đưa đẩy, trường tụ thiện vũ*, ở trong đám hoàng tử, công chúa, hắn là người có duyên nhất, hắn đã từng cùng Cố Thiệu Ngôn trò chuyện và tự nhiên cũng đã tới nơi này. Thậm chí 《 Du Xuân Đồ 》 mà hắn treo, đó là do hắn viết nên. Khi bọn họ còn là thiếu niên, Cố Dương Khanh nhìn hắn viết, hiện giờ xem lại mới thấy bằng trắc không đối nhau, nếu bọn tiên sinh dạy học mà biết được, chỉ sợ bị chọc giận đến mức đạp quan tài nhảy ra.

*trường tụ thiện vũ: Ý muốn nói "Ống tay áo dài thì múa giỏi", chỉ cần có đủ điều kiện thì làm gì cũng được, không ngại khó khăn.

Không thể tưởng tượng được Cố Thiệu Ngôn không đem hắn quăng vào đại lao mà là giam lỏng ở nơi này.

Khi Cố Dương Khanh còn đang suy nghĩ, liền nghe thấy một trận dồn dập tiếng bước chân. Hắn bất quá vừa mới tỉnh, không có phản ứng gì nhiều, chỉ xoay người nhìn thấy một tiểu thái giám dẫn theo hai tiểu cung nữ đi đến, trong tay còn bưng bồn bạc cùng khăn vải đứng chờ. Thấy Cố Dương Khanh đứng ở nơi đó, trong mắt bọn họ vừa mừng vừa sợ, gào lên một tiếng nói.

“Tề Vương ngài rốt cuộc cũng tỉnh ――!”

Chim tước trong viện vì kinh hãi mà vỗ cánh phành phạch bay đi .

Đến cả Cố Dương Khanh cũng nhịn không được mà khóe mắt co giật.

______

Nếu đọc truyện thấy hay đừng quên vote sao ủng hộ nhóm dịch nhaa✓