Chương 43: Gian xảo

“Cô ở đó làm gì?”

Bên hồ một hình ảnh vừa cao vừa gầy đi tới.

Hắn như là đang tản bộ, vẫn ăn mặc đơn giản, quần dài màu đen, sơ mi trắng dài đến khủy tay.

Hứa Đan Dương đỏ mặt, “Ta đang tản bộ”

Dưới ánh trăng gương mặt Liễu Thanh Gia mờ nhân ảnh, hắn mang theo nhu hòa ý cười, trong thanh âm còn có một tia không lệnh người phản cảm trêu đùa, “Đến trong hồ tản bộ là vì thấy hứng thú sao?”

“Không......” Hứa Đan Dương mặt càng đỏ hơn, cô vội vàng đi lên bờ, cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm, “Đây là ngoài ý muốn.”

Liễu Thanh Gia đặt tay lên môi, thấp giọng cười.

“Tuy ta thường cho cô mượn áo, nhưng ta sẽ không để bản thân trở thành thân sĩ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ......”

“Hôm nay không mặc thêm áo ra ngoài làm ta rất hối hận.”

“Đương nhiên, nếu cô không ngại mở lời ta sẽ nguyện ý cho cô mượn.”

Hứa Đan Dương cự tuyệt.

Cô không muốn nhìn một Liễu Thanh Gia trần trụi, tuy rằng sâu trong lòng có le lói lên suy nghĩ đó.

Nàng hỏi lại Liễu Thanh Gia như thế nào lại muốn tới nơi này, Liễu Thanh Gia quả nhiên là ở tản bộ.

Hàn huyên qua đi, hứa Đan Dương liền không có nói.

Cô và Liễu Thanh Gia vốn không thân thiết, hắn là phó hội trưởng hội học sinh, cô là sinh viên chuyên thể thao, ngày thường không có qua lại.

Lần trước có cúng nhau ngắm hoàng hôn, nhưng cũng chỉ xem như là lữ khách cùng nhau ngắm kỳ tích của thiên nhiên.

Lúc sau Liễu Thanh Gia có tìm cô trò chuyện, Đan Dương vốn không thấy khó chịu chỉ là chưa kịp thích ứng.

Có lẽ Liễu Thanh Gia thuộc loại người trong nóng ngoài lạnh?

Trên đài phát biểu ôn hòa nhưng xa cách, khi hoạt động thì nhiệt tình dễ gần?

Không giống nha......

Liễu Thanh Gia xác thật không phải loại người đó.

Hắn sẽ không cố ý tạo đề tài, bản năng hành động giống với động vật, hắn chỉ nói điều mình biết, làm điều mình muốn, kết giao với người mình thích.

“Trời lạnh muốn quay về sao?”

Liễu Thanh Gia nghiêng người, gió thổi tóc bay ra sau vành tai.

Hắn động tác thong thả ưu nhã, Hứa Đan Dương trái tim nhảy loạn xạ không ngừng.

“Hồi......”

Hứa Đan Dương nắm lấy ngực, trầm mặc mà đi về phía trước.

Chung quanh tĩnh lặng, còn tiếng tim cô đập thì lớn.

Cô sợ người khác sẽ nghe thấy.

Liễu Thanh Gia lặng lẽ đi theo phía sau Hứa Đan Dương.

Hai người đi đến ngã rẽ, một bên là đường về ký túc xá, một bên là đường đến hồ gần ký túc xá.

Hứa Đan Dương chỉ con đường thứ hai, cùng Liễu Thanh Gia phất tay từ biệt, “Ta đi bên này, gặp lại sau nha......”

Liễu Thanh Gia kinh ngạc mà nhìn về phía cô nói: “Ta cũng đi bên này......”

Hứa Đan Dương trầm mặc.

Gian xảo.

Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn họ đều ở tại bên hồ ký túc xá, thế nhưng còn ở cùng dãy.

Liễu Thanh Gia nhìn về phía màu đỏ hoa hồng quấn quanh sân phơi, cảm thấy không thể tưởng tượng, “Cô ở nơi này?”

Hứa Đan Dương cam chịu.

Cô chỉ vào phòng có hàng cây xanh xung quanh nói, “Đây là ký túc xá của ngươi?”

Liễu Thanh Gia gật đầu.

Hắn chống cằm, nỉ non, “Chủ của chỗ này vốn là người khác......”

Hứa Đan Dương giải thích nói: “Cô ấy dọn đi rồi, hôm nay ta mới chuyển đến.”

Không biết vì sao, cô còn nói thêm“Trước đó ta không biết ngươi ở đây.”

Liễu Thanh Gia cười xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta rất hoan nghênh cô dọn lại đây, về sau hãy chiếu cố nhiều hơn......”

“Ta hàng xóm.”

Hắn kéo lớn lên thanh âm, âm cuối mang theo một loại dễ dàng bị người hiểu lầm ái muội.

Hứa Đan Dương trái tim lại bắt đầu không nghe lý trí, cô hiểu rõ không nên tiếp xúc nhiều với hắn.

Cô lấy lý do bản thân muốn tắm rửa, vội vàng nói tạm biệt rồi chạy vào phòng kéo màn lại.

Ánh đèn phác họa ra bóng người, phóng ra ở bức màn.

Liễu Thanh Gia nhắm mắt lại.

“Cơ thể khiến người khác ham muốn.”