Chương 44: Bé ngoan

Cuộc sống sinh viên mơ ước của Hứa Đan Dương diễn ra được vài ngày, thì cô đã hiểu câu nói ở ký túc xá có tính “Đặc thù” của Lâm Lâm. Mỗi khi cô ra khỏi cửa, không ngừng phải đυ.ng mặt Phó hội trưởng Hội sinh viên Liễu Thanh Gia và gương mặt lãnh đạm Hội trưởng Hội sinh viên Thẩm Trọng Hi.

Ký túc xá Liễu Thanh Gia ở phía bên trái phòng cô, còn Thẩm Trọng Hi ở bên trái phòng Liễu Thanh Gia.

Mỗi khi chạm mặt Liễu Thanh Gia cũng sẽ cười hỏi cô muốn đi chung hay không, còn Thẩm Trọng Hi thì dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô. Mọi khi Hứa Đan Dương sẽ luôn từ chối, cô theo dõi khoảng thời gian mà họ sẽ ra khỏi phòng rồi tránh đi.

Cô cảm thấy hạnh phúc khi được ở một mình, Hội trưởng Hội học sinh cùng Phó hội trưởng hay Nguyên Duyên trước nay đều khiến cô thấy phiền.

Dù sau thì cô cũng được "tân tâm linh" an ủi.

Một hôm trong lúc ngủ cô quên khóa cửa sổ, không biết từ đâu có chú cún con đã chạy vào phòng cô.

Khi cô thức giấc, nó lập tức ngoan ngoãn ghé vòng lòng.

Chú cún con cơ thể mềm mại với bộ lông màu ngân bạch. Lỗ mũi và lỗ tai thì nhòn nhọn, đôi mắt to tròn long lanh màu xám bạc. Cả người bé xíu chỉ bằng một bàn tay.

Hứa Đan Dương trước nay luôn dễ gục ngã trước sự đáng yêu của động vật. Thật có chút kỳ quái, không biết vì sao tiểu nhân, tiểu cẩu có thể dễ dàng trèo lên giường cô như vậy. Mặc dù thế nhưng mỗi tối cô vẫn cố tình để lại khe hở ở cửa sổ.

Cô dò hỏi Liễu Thanh Gia và Lâm Lâm, bọn họ không có ai nuôi thú cưng. Học viện Bạch Âu cũng không cấm sinh viên mang thú cưng đi học, nhưng học sinh xung quanh hồ ở Bạch Âu có rất ít nhu cầu đó. Thế nên Hứa Đan Dương cảm thấy chú cún này nhất định không phải do Thẩm Trọng Hi nuôi, Liễu Thanh Gia đã giúp cô kiểm chứng điểm này. Có lẽ chú cún là của một người hàng xóm mà cô chưa từng gặp mặt.

Từ khi dọn về đây căn nhà kia đều luôn đóng cửa che màn, chưa từng có người ra vào. Nhưng trên sân thượng các chậu cây lại sống rất tốt, như là được ai đó chăm sóc.

Ở ký túc xá sẽ ưu tiên nhu cầu tĩnh dưỡng của sinh viên, Hứa Đan Dương không quá để ý đến chuyện này. Mỗi ngày cô đều sẽ chừa chỗ cho cún con, xem xét khi nào cho nó về nhà để tránh chủ nhân của nó phải lo lắng.

“Bé ngoan, lại đây.”

Hứa Đan Dương tắm rửa xong, ngồi ghế trên lau tóc, cô vỗ vỗ đùi, cún con đang nằm dưới chân nhẹ nhàng nhảy lên đùi cô.

“Bé ngoan” là cái tên Hứa Đan Dương đặt cho nó, mới đầu nó dường như không thích cái tên này, mỗi khi cô gọi nó đều hờ hững. Cuối cùng cô đã liệt ra danh sách các biệt danh như "kiki" "Tiểu bạch" "Nhạc nhạc" nó thống khoái rồi chấp nhận tên mới "Bé ngoan".

Bé ngoan quẩy quẩy cái đuôi, nó đứng lên bằng hai chân trước, dùng sức nhảy lên, lưỡi nhỏ thì liếʍ cằm cô. Hứa Đan Dương không thể chấp nhận thái độ quá khích đó, cô một tát đem cún con quỳ trước ngực dạy bảo: " Bé ngoan, không được liếʍ."

Bé ngoan vốn không phải là chú cún nghe lời, nó xù lông ở đầu cọ cọ vào ngực Hứa Đan Dương, ngực cô nóng lên, bé ngoan thế mà đánh bậy đánh bạ liếʍ tới đầṳ ѵú cô. Cún con bé như vậy chắc là mới cai sữa, nó mυ"ŧ tới mυ"ŧ lui làm cô phải nắm cổ nó ném xuống đất.

Hứa Đan Dương lau khô tóc, cầm lấy xấp văn kiện dày trên bàn, đại hội thể thao mới vừa kết thúc không lâu, đã có tân sinh viên chuyển tới Bạch Âu.