Chương 42: Vừa to...... Vừa mềm mại

Dọn dẹp xong phòng ngủ, Hứa Đan Dương mê đầu vào ngủ, cuối cùng tỉnh lại do quá đói.

Đến chỗ gần phòng ăn cơm xong, sắc trời đã sập tối, Hứa Đan Dương đi dọc theo ánh đèn bên hồ tản bộ, lần trước tới bệnh viện không nhìn kỹ, phiến hồ thật sự tuyệt hảo.

Đặc biệt là vào buổi tối.

Trong trời đêm ánh trăng cùng ngôi sao tất cả đều rơi xuống mặt nước, mặt hồ le lói, giống như viên thạch anh.

Hứa Đan Dương ôm đầu gối ngồi ở bên hồ.

Gió nhẹ nhẹ phất qua, trán cô đổ mồ hôi.

Dọc theo mặt hồ nhìn về nơi xa, mọi phiền não như biến mất.

Cô đang định nằm xuống nghỉ ngơi, phía xa mặt hồ bỗng nhiên bắn lên bọt nước, trong màn đêm yên tĩnh, khiến người khác không khỏi chú ý.

Hứa Đan Dương đứng lên xem xét.

Mặt nước bỗng nhiên trồi lên một màu lam nhạt.

Nó đối diện Hứa Đan Dương, hai bên đều ngây ngẩn cả người.

“Một chú tiểu cá heo biển?”

Hứa Đan Dương rảo bước tiến vào trong hồ, hồ nước sâu không quá đùi cô.

Cá heo biển do dự, nhưng vẫn không rời đi, đón nhận Hứa Đan Dương đang tới gần.

“Chúng ta gặp qua rồi đúng không?”

Cá heo biển màu lam nhạt trước giờ cô chỉ thấy có một con.

Đây là con cô đã từng gặp.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Lần trước nó vẫn còn ở hải đảo, vì sao hiện tại nó lại ở hồ này?

“Chẳng lẽ ngươi là sủng vật của người nào đó ở trong trường sao?”

Hứa Đan Dương ở học viện Bạch Âu gặp đủ loại quái nhân việc lạ, nuôi cá heo biển, cũng không tính là khoa trương?

Cá heo biển nghe xong xoay người, vây đuôi dùng sức một phách mặt hồ, bọt nước vẩy ra, bắn trúng mặt Hứa Đan Dương.

Còn hiểu ý ta.

“Ngươi không thích người khác nói ngươi là sủng vật hả......”

Cũng đúng, cá heo biển chỉ số thông minh rất cao, này một con phá lệ thông minh.

Hứa Đan Dương lau sạch nước trên mặt, cô cùng cá heo biển thương lượng, “Ta đây không nói. Ta có thể chạm vào ngươi không?”

Cá heo biển tròn xoe đôi mắt nhìn Hứa Đan Dương, Hứa Đan Dương dường như hiểu được ý nó.

Sau đó vật nhỏ dưới nước xoay quanh Hứa Đan Dương vài vòng, dựa gần eo cô rồi dừng lại.

Hứa Đan Dương nhẹ nhàng vuốt ve cá heo biển.

Bóng loáng, tinh tế, hoàn hảo hơn da người rất nhiều.

Cảm giác quen thuộc này, đây nhất định là chú cá heo cô gặp ở hải đảo.

Lần trước vội vàng rời đi, cô thấy hối tiếc khi không chào tạm biệt nó, ai biết còn có thể gặp lại nhau trong trường hợp như này!

Hứa Đan Dương quỳ một gối ở trong nước, ôm trọn cá heo biển, dùng gương mặt áp sát cá heo biển khuôn mặt mỉm cười.

Tiểu cá heo biển có chút vô thố mà lui về phía sau, hứa Đan Dương bị đáng yêu tâm đều hóa.

Cô đỡ lấy đầu cá voi hôn lên cái miệng nhỏ của nó.

Cá heo biển mắt vốn đã to khi nó trừng lên tròn như cá viên.

Hứa Đan Dương không nhịn được cười hahaha thành tiếng.

“Làm sao vậy, là nụ hôn đầu hả?”

Có lẽ là bị Đan Dương gãy trúng, nó tức giận dùng đầu chọc vào eo cô.

Hứa Đan Dương cười đến dừng được, vội vàng ôm cá heo vào lòng.

Cô chậm rãi hôn nó, tay liên tục vuốt ve cá heo.

Cá heo biển từ từ bình tĩnh trở lại.

Cảm xúc bỗng nhiên trở nên bất đồng.

Càng non mịn, lại càng ngạnh, thật dài, rất thô.

Tiểu cá heo biển trông như bị dọa, nó lặn xuống nước rồi biến mất.

Hứa Đan Dương cả người ướt đẫm, bàn tay vẫn giữ thành hình vòm, giống như đang nắm thứ gì.

Cô mơ màng mà cảm khái, “Thì ra cá heo trưởng thành sẽ như vậy......”

Vừa to......Vừa mịn màng.