“CHÚNG RẤT ĐÔNG.” Reyna tự hỏi cay đắng
cô
đã
nói
điều đó bao nhiêu lần trong công việc á thần của mình.
cô
nên nhờ ai đó làm
một
cái huy hiệu và đeo nó để tiết kiệm thời gian. Khi
cô
chết, những từ có lẽ
sẽđược viết
trên
bia mộ của
cô
là: Chúng rất đông.
Hai con chó của
cô
đứng hai bên
cô, sủa vào những cái vỏ đất. Reyna đếm được ít nhất hai mươi tên, đến gần từ mọi hướng.
Huấn luyện viên Hedge tiếp tục
nói
trong
một
giọng rất nữ tính: Người chết luôn luôn đông hơn người sống. Những linh hồn này
đã
chờ hàng thế kỉ,
không
thể biểu đạt
sự
giận dữ của chúng. Giờ ta
đã
cho chúng cơ thể của đất.”
một
con ma đất bước về phía trước. Nó di chuyển chậm chạp, nhưng bước chân của nó nặng đến nổi làm vỡ cả những viên gạch cổ.
“Nico?” Reyna gọi.
“Em
không
thể kiểm soát chúng,” cậu
nói, điên cuồng gỡ rối bộ yên cương của cậu. “Em đoán là thứ gì đó về những vỏ đá. Em cần vài giây để tập trung
một
cú nhảy bóng tối. Nếu
không
thì
em có thể dịch chuyển chúng ta đến
một
ngọn núi lửa khác.”
Reyna thở hắt ra nguyền rủa.
không
có cách nào
cô
có thể tự mình chiến đấu với nhiều tên như vậy trong khi Nico chuẩn bị cho cuộc trốn thoát của họ, đặc biệt với Huấn luyện viên Hedge
đang
không
sẵn sàng chiến đấu. “Hãy dùng cây quyền trượng,”
cô
nói. “Đem vài tên thây ma đến đây cho chị.”
“sẽ
không
có ích,” Huấn luyện viên ngâm nga. “Đứng qua
một
bên, Pháp quan. Để những con ma của Pompeii tiêu hủy bức tượng Hy Lạp này.
một
người La Mã chân chính
sẽ
không
phản kháng.”
Những con ma đất lê bước về phía trước. Qua những lỗ miệng của chúng, chúng tạo những tiếng huýt sáo rỗng tuếch giống như ai đó thổi những chai sô-da rỗng.
một
con bước lên cái bẫy dao-găm-vợt-quần-vợt của huấn luận viên và bị vỡ thành từng mảnh.
Từ thắt lưng, Nico kéo cây quyền trượng của Diocletian ra. “Reyna, nếu em triệu hồi thêm nhiều người La Mã chết nữa… ai
nói
chúng
sẽ
không
gia nhập đám này?”
“Chị
nói. Chị là
một
pháp quan. Mang đến cho chị vài tên lính, và chị
sẽ
kiểm soát chúng.”
“Ngươi
sẽ
bỏ mạng,” huấn luyện viên
nói. “Ngươi
sẽ
không
bao giờ -”
Reyna dùng chuôi kiếm đánh vào đầu ông. Thần nông đổ xuống.
“Xin lỗi, Huấn luyện viên,”
cô
lẩm bẩm. “Khó khăn rồi đấy. Nico – thây ma! Sau đó tập trung đưa chúng ta ra khỏi đây.”
Nico giơ cây quyền trượng của cậu lên và mặt đất rung chuyển.
Những con ma đất chọn khoảnh khắc đó để tấn công. Aurum lao vào tên gần nhất và về nghĩa đen ngoạm đầu của sinh vật đó với những cái răng kim loại của mình. Vỏ đá ngã về phía sau và vỡ tan.
Argentum
thì
không
may mắn như thế. Nó nhảy vào
một
con ma khác,
đang
đung đưa cánh tay nặng nề của nó và đánh mạnh vào mặt con chó. Argentum bay
đi. Nó lảo đảo
trên
đôi chân. Đầu nó bị xoay bốn lăm độ về bên phải.
một
trong những con mắt hồng ngọc của nó bị mất.
sự
giận dữ nện vào l*иg ngực
cô
như
một
đinh sắt nóng.
cô
đã
mất con pegasus của
cô
rồi.
cô
sẽ
khôngmất hai con chó của mình nữa.
cô
chém con dao của mình qua ngực con ma, sau đó lôi thanh kiếm của
cô
ra.
nói
đúng ra, chiến đấu với hai lưỡi kiếm
không
phải rất La Mã, nhưng Reyna
đã
có thời gian ở với những tên cướp biển.
cô
đã
kiếm được nhiều hơn
một
vài trò bịp bợm.
Những cái vỏ đất dễ dàng vỡ ra, nhưng chúng đánh như búa tạ. Reyna
không
hiểu như thế nào, nhưng
cô
biết
cô
không
đủ sức nhận chỉ
một
cú đánh.
không
giống như Argentum,
cô
sẽ
không
sống sót khi đầu
cô
bị đánh sang
một
bên.
“Nico!”
cô
bất thình lình cúi xuống giữa hai con ma đất, để chúng đánh vào đầu nhau. “Ngay bây giờ!”
Mặt đất nứt ra ở giữa sân. Hàng tá những chiến binh xương cào lên mặt đất. Những cái khiên của chúng trông như những đồng xu to lớn bị gặm mòn. Những lưỡi kiếm của chúng gỉ sắt hơn kim loại. Nhưng Reyna chưa bao giờ quá hài lòng khi thấy quân tiếp viện như vậy.
“Quân đoàn!”
cô
hét lên. “Tập hợp!”
Những thây ma trả lời, xô đẩy những con ma đất để tạo thành
một
chiến tuyến.
một
số ngã, bị nghiền bởi những nắm đấm đá. Số khác cố gắng xích lại gần nhau và giơ khiên lên.
Phía sau
cô, Nico nguyền rủa.
Reyna liều lĩnh nhìn về phía sau. Cây quyền trượng của Diocletian
đang
bốc khói trong tay Nico.
“Nó
đang
chống lại em!” cậu hét lên. “Em
không
nghĩ nó thích triệu hồi những người La Mã để chiến đấu với những người La Mã khác!”
Reyna biết những người La Mã Cổ
đã
dành ít nhất nửa đời họ chiến đấu với nhau, nhưng
cô
quyết định
không
nói
ra. “Buộc chặt Huấn luyện viên Hedge. Sẵn sàng để di chuyển trong bóng tối! Chị
sẽ
cầm cự -”
Nico thét lên. Cây quyền trượng của Diocletian phát nổ thành từng mảnh. Nico trông
không
bị thương, nhưng cậu nhìn chằm chằm Reyna sốc. “Em – em
không
biết điều gì
đã
xảy ra. Chị có nhiều nhất vài phút, trước khi những thây ma của chị biến mất.”
“Quân đoàn!” Reyna hét lên. “Xếp vòng tròn! Chĩa kiếm ra!”
Những thây ma vây quanh Athena Parthenos, kiếm của chúng sẵn sàng để siết chặt hàng ngũ chiến đấu. Argentum kéo Huấn luyện viên Hedge bất tỉnh đến chỗ Nico,
đang
cáu tiết cột mình vào bộ yên. Aurum đứng canh gác, tấn công bất kỳ con ma đất nào phá vỡ hàng lối.
Reyna chiến đấu vai kề vai với những binh lính chết, truyền sức mạnh của
cô
vào hàng ngũ của chúng.
cô
biết
sẽ
không
đủ. Những con ma đất ngã xuống dễ dàng, nhưng nhiều tên hơn cứ đứng lên từ mặt đất trong những cột xoáy tro. Mỗi lần những nắm tay đá của chúng kết hợp lại,
một
thây ma khác ngã xuống.
Trong khi đó, Athena Parthenos đứng lên hùng vĩ giữa trận chiến – vương giả, kiêu căng và lãnh đạm.
Reyna nghĩ,
một
chút giúp đỡ
sẽ
tốt. Có lẽ
một
tia-hủy-diệt? Hay
sự
trừng phạt lỗi thời nào đó.
Bức tượng
không
làm gì ngoài việc phát ra
sự
giận dữ, điều mà dường như cũng hướng về Reyna và những con ma
đang
tấn công.
Ngươi muốn kéo ta đến Long Island? Bức tượng có vẻ lên tiếng. Chúc may mắn với điều đó, quân La Mã.
Số phận của Reyna: chết vì bảo vệ
một
nữ thần thụ động-tích cực[1].
cô
tiếp tục chiến đấu, gia tăng nhiều ý chí hơn vào đám người
không
chết. Đổi lại, chúng oanh tạc
côvới nỗi thất vọng và giận dữ của chúng.
Ngươi chiến đấu vì
không
gì cả, những binh lính thây ma
thì
thầm trong đầu
cô. Đế chế
sẽ
mất
đi.
“Vì La Mã!” Reyna khàn khàn kêu lên.
cô
chém thanh kiếm của
cô
qua
một
con ma đất và đâm con dao của
cô
vào ngực
một
con khác. “Quân đoàn Mười Hai Sấm Chớp!”
Tất cả xung quanh
cô, những thây ma ngã xuống.
một
số bị nghiền nát trong trận chiến. Số khác tự tan ra khi sức mạnh còn sót lại của quyền trượng của Diocletian cuối cùng thất bại.
Những con ma lại gần –
một
biển những gương mặt méo mó với những đôi mắt trống rỗng.
“Reyna, bây giờ!” Nico hét lên. “Chúng ta
sẽ
rời
đi!”
cô
nhìn lại. Nico
đã
đóng yên mình với Athena Parthenos. Cậu ôm Huấn luyện viên Hedge bất tỉnh
trêntay như
một
thiếu nữ bị nạn. Aurum and Argentum
đã
biến mất – có lẽ quá hư hại để tiếp tục chiến đấu.
Reyna trượt chân.
một
nắm tay đá ném cho
cô
một
cú đánh sượt qua sườn
cô, và hông
cô
trở nên đau đớn. Đầu
côchoáng váng.
cô
cố gắng hít thở, nhưng nó giống như hít vào những con dao.
“Reyna!” Nico hét lại lần nữa.
Bức tượng Athena Parthenos lập lòe, sắp biến mất.
một
con ma đất vung vào đầu Reyna.
cô
cố tránh
đi, nhưng vết thương bên sườn
cô
gần như làm
côhoa mắt.
Từ bỏ
đi, giọng
nói
trong đầu
cô. Di sản của La Mã
đã
chết và bị chôn vùi, giống như Pompeii.
“không,”
cô
lẩm bẩm với bản thân. “không
trong khi ta vẫn còn sống.”
Nico dang tay khi cậu trượt vào bóng tối. Với hơi sức cuối cùng, Reyna nhảy về phía cậu.
Chú thích
[1] hành vi gián tiếp biểu lộ
sự
thù địch như thông qua
sự
trì hoãn, mỉa mai, bướng bỉnh…