Chương 53: Nico

NICO

đã

CHỨNG KIẾN NHIỀU KIỂU CHẾT. Cậu

không

nghĩ bất cứ điều gì có thể làm cậu ngạc nhiên thêm nữa.

Cậu

đã

nhầm.

Ở giữa trận chiến, Will Solace chạy đến chỗ cậu và

nói

một

từ vào tai cậu: “Octavian.”

Điều đó có được toàn bộ

sự

chú ý của cậu. Cậu

đã

chần chừ khi cậu có cơ hội gϊếŧ Octavian, nhưng

không

đời nào cậu để tên thầy bói cặn bã đó thoát khỏi luật pháp. “Ở đâu?”

“đi

nào,” Will

nói. “Nhanh lên.”

Nico quay sang Jason, người

đang

chiến đấu cạnh cậu. “Jason, em phải

đi.”

Sau đó cậu lao vào đống hỗn loạn, theo Will. Họ vượt qua Tyson và những Cyclops của cậu, những người gầm lên, “Chó xấu! Chó xấu!” khi họ đánh mạnh vào đầu của những người đầu chó. Grover Underwood cùng

một

đội thần rừng nhảy múa xung quanh với những ống sáo của họ, chơi ác-mô-ni-ca chói tai đến nỗi những con ma vỏ đất vỡ ra. Travis Stoll chạy qua, tranh luận với em trai cậu ta. “Ý cậu là gì khi

nói

chúng ta chôn mìn nhầm đồi?”

Nico và Will

đang

nửa đường

đi

xuống đồi khi mặt đất rung chuyển dưới chân họ. Giống như mọi người khác – quái vật và á thần như nhau – họ đứng sững trong kinh hãi và quan sát khi cột xoáy đất phun trào từ

trên

đỉnh ngọn đồi bên cạnh, và Gaia xuất

hiện

trong tất cả hào quang của bà.

Sau đó có gì đó lớn và bằng đồng lao xuống khỏi bầu trời.

PHẬP!

Festus con rồng đồng vồ lấy Mẹ Đất và bay vυ"t lên với bà.

“Gì – như thế nào -?” Nico cà lăm.

“Tôi

không

biết,” Will

nói. “Nhưng tôi nghi ngờ chúng ta có thể làm gì hơn về điều đó. Chúng ta có những rắc rồi khác.”

Will chạy nhanh tới cái máy bắn đá gần nhất. Khi họ đến gần, Nico nhận ra Octavian giận dữ tái điều chỉnh đòn bẩy mục tiêu của máy bắn đá. Cánh tay ném

đã

được mồi với đủ lượng chất nổ của vàng Imperial và chất nổ. Tên thầy bói vội vã, vấp ngã

trên

bánh răng và gai neo, dò dẫm với những sợi dây thừng. Thỉnh thoảng cậu ta liếc nhìn lên con rồng Festus.

“Octavian!” Nico hét lên.

Tên thầy bói xoay, sau đó quay lưng lại về quả cầu đạn khổng lồ. Chiếc áo choàng tím của cậu ta vướng vào sợi dây kích hoạt, nhưng Octavian

không

chú ý. Khói từ chất nổ cuộn quanh cậu ta như thể bị lôi kéo vào vàng Imperial và châu báu quanh cánh tay và cổ, vòng nguyệt quế vàng

trên

tóc cậu ta.

“Ồ, ta thấy!” Tiếng cười của Octavian giòn và khá điên cuồng. “đang

cố đánh cắp vinh quang của ta, à?

không,

không, con trai của Pluto. Ta là người giải cứu La Mã. Ta

đã

được hứa hẹn!”

Will giơ hai tay cậu lên trong

một

cử chỉ xoa dịu. “Octavian, tránh khỏi cái máy bắn đá

đi. Nó

không

an toàn.”

“Dĩ nhiên nó

không! Ta

sẽ

bắn Gaia xuống với cái máy này!”

Ngoài khóe mắt mình, Nico thấy Jason Grace phóng lên bầu trời với Piper trong hai cánh tay, bay thẳng theo Festus.

Quanh con trai của Jupiter, những đám mây bão tụ tập, cuộn xoáy thành

một

cơn cuồng phong. Sấm nổ đùng đùng.

“Cậu thấy chứ?” Octavian kêu lên. Vàng

trên

người cậu ta bây giờ chắc chắn

đang

bốc khói, thu hút lượng chất nổ của máy bắn đá giống như sắt với

một

thanh nam châm khổng lồ. “Các vị thần phê chuẩn hành động của ta!”

“Jason

đang

tạo nên cơn bão đó,” Nico

nói. “Nếu

anh

nã đạn,

anh

sẽ

gϊếŧ

anh

ấy và Piper, và –”

“Tốt!” Octavian hét lên. “Chúng là những kẻ phản bội! Tất cả phản bội!”

“Nghe tôi này,” Will thử lại. “Điều này

không

phải là điều Apollo

sẽ

muốn. Ngoài ra, áo choàng của cậu

đang

–”

“Cậu chẳng biết gì, người Hy Lạp!” Octavian phủ bàn tay lên cái ngắt đòn bẩy. “Ta phải hành động trước khi chúng bay cao hơn. Chỉ duy nhất

một

cái máy bắn đá như này có thể tạo nên cú bắn. Ta

sẽ

đơn thương độc mã –”

“Sĩ quan,”

một

giọng

nói

phía sau cậu lên tiếng.

Từ phía sau của động cơ vây hãm, Michael Kahale xuất

hiện. Cậu ta có

một

cục u đỏ lớn

trên

trán chỗ mà Tyson

đã

đánh cậu bất tỉnh. Cậu ta sẩy chân khi bước

đi. Nhưng bằng cách nào đó cậu ta

đã

tìm được đường về đây từ bờ biển, và

trên

đường cậu ta

đã

nhặt

một

thanh kiếm và khiên.

“Michael!” Octavian la hét hân hoan. “Tuyệt vời! Bảo vệ ta trong khi ta khai hỏa cái máy bắn đá này. Sau đó chúng ta

sẽ

cùng nhau gϊếŧ những tên Hy Lạp này!”

Michael Kahale thu nhận khung cảnh – áo choàng của ông chủ cậu bị rối trong sợi dây kích hoạt, châu báu của Octavian bốc khói từ việc ở gần với đạn dược vàng Imperial. Cậu nhìn lên con rồng, bây giờ cao

trên

bầu trời, vây quanh bởi những vòng tròn mây bão giống như những vòng tròn của mục tiêu bắn cung. Sau đó cậu cau có nhìn Nico.

Nico sẵn sàng thanh kiếm của mình.

Chắc chắn Michael Kahale

sẽ

cảnh báo thủ lĩnh của mình

đi

khỏi cái máy bắn đá. Chắc chắn cậu ta

sẽtấn công.

“Cậu chắc chứ, Octavian?” con trai của Venus hỏi.

“Phải!”

“Cậu hoàn toàn chắc chắn chứ?”

“Phải, đồ ngốc! Ta

sẽ

được nhớ đến là người cứu La Mã. Bây giờ giữ chúng tránh xa trong khi ta tiêu diệt Gaia!”

“Octavian, đừng,” Will nài nỉ. “Chúng ta

không

thể cho phép cậu –”

“Will,” Nico

nói, “chúng ta

không

thể ngăn cậu ta.”

Solace nhìn chằm chằm cậu

không

tin tưởng, nhưng Nico nhớ những lời cha cậu

nói

ở Nhà nguyện Xương:

một

vài cái chết

không

thể bị ngăn cản.

Đôi mắt Octavian lóe sáng. “Đúng rồi, con trai của Pluto. Cậu

không

có khả năng ngăn chặn ta! Đây là số mệnh của ta! Kahale, đứng bảo vệ!”

“Như mong muốn của ngài.” Michael di chuyển đến trước cái máy, đặt cậu vào giữa Octavian và hai á thần Hy Lạp. “Sĩ quan, hãy làm điều cậu phải làm.”

Octavian xoay sang để tháo cái chốt. “một

người bạn tốt đến cuối cùng.”

Nico gần như mất hết dây thần kinh. Nếu cái máy bắn đá thực

sự

bắn chính xác – nếu nó bắn trúng con rồng Festus, và Nico để bạn cậu bị thương hay bị gϊếŧ... Nhưng cậu ở yên nơi cậu đứng. Chỉ

một

lần, cậu quyết định tin tưởng vào

sự

khôn ngoan của cha cậu.

một

vài cái chết

không

nên bị ngăn chặn.

“Tạm biệt, Gaia!” Octavian hét lên. “Tạm biệt, Jason Grace kẻ phản bội!”

Octavian cắt dây chốt với con dao thầy bói của cậu ta.

Và cậu ta biến mất.

Cánh tay bắn phóng lên nhanh hơn mắt Nico có thể đuổi theo, phóng Octavian cùng với đạn dược. Tiếng kêu thét của thầy bói

nhỏ

dần đến khi cậu ta đơn giản chỉ mà

một

phần của sao chổi rực lửa bay vυ"t lên bầu trời.

“Tạm biệt, Octavian,” Michael Kahale

nói.

Cậu nhìn chằm chằm Will và Nico

một

lần cuối, như thể thách họ dám mở miệng. Sau đó cậu ta xoay lưng lại và lê bước

đi.

Nico có thể sống với kết thúc của Octavian.

Cậu thậm chí

đã

nói

sự

giải thoát.

Nhưng trái tim cậu chìm xuống khi sao chổi tiếp tục bay lên. Nó biến mất thành những đám mây bão, và bầu trời phát nổ trong

một

mái vòm lửa.