Chương 3: Làm trâu, làm ngựa

Editor: tiểu An An

Gặp lại bạn học cũ sau nhiều năm, nên là ở khung cảnh nào, tình huống gì?

Vấn đề này Thịnh Dĩ đã từng nhìn thấy ở trên zhihu, sau đó bất ngờ trở thành đề tài nóng ở weibo.

Dù sao cũng không giải thích được, mọi người còn thảo luận rất nhiệt tình.

Có thể là ở trên đường cái gặp thoáng qua, cảm khái một tiếng giáo thảo năm đó đã thành ông chú bụng bia, hoặc có thể là nhìn thấy người mình thầm thương nhiều năm đã ở bên cạnh người khác; hoặc những buổi họp lớp bình thường nhất cũng gợi lên một thời thanh xuân.

…… Nói ngắn lại, hẳn là gặp nhau ở giao lộ đầy phức tạp của tuổi xuân, thời gian, sự bất đắc dĩ vân vân và mây mây...

Mà không phải.

—— hiện tại gặp thần tượng ở trong thang máy.

Huống chi, fans tựa hồ không có kích động của fans, còn thần tượng sao……

Thịnh Dĩ đặt bàn tay vừa vẫy xuống với vẻ mặt vô hồn.

Ánh mắt né tránh dán chặt vào cánh cửa thang máy.

Thật ra mà nói, nhiều năm không gặp, Thịnh Dĩ còn có thể nhớ rõ người bạn học cũ này, một mặt là vì danh tiếng của anh ta, mặt khác là do ——

Giang Liễm Chu thực sự rất đẹp.

Gen Thịnh gia không tồi, Thịnh Dĩ từ lúc còn bé đã được khen là mỹ nhân, nhưng cô vẫn nhớ mình từng có một người bạn cùng bàn rất đẹp.

Lúc ấy Giang Liễm Chu đã rất xuất chúng, hơn nữa thành tích tốt, gia thế nổi bật, trong trường học có bó lớn người theo đuổi.

Người khác mặc đồng phục thể dục xanh trắng xấu thế nào, Giang Liễm Chu mặc ở trên người lại giống nam chủ phim học đường, sạch sẽ, ngạo nghễ, phóng khoáng.

Mấy năm nay Thịnh Dĩ đã thấy gương mặt của Giang Liễm Chu trên nhiều nền tảng khác nhau, nhưng lúc này người thật bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt, Thịnh Dĩ không thể không cảm khái một câu:

Giang Liễm Chu người thật còn đẹp hơn trong video.

Bên ngoài trời giá rét, dường như hắn lại không sợ lạnh, bên trong mặc một chiếc áo len sáng màu, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác, cả người cao gầy mà mảnh khảnh.

Mái tóc đen dày hơi rối, vừa rồi khi đi thang máy ra, hắn tùy ý lắc đầu, ngọn tóc hơi che khuất đi lông mày. Màu da trắng tuyết, không chút để ý mà câu lấy một đôi mắt đào hoa, làm như mang theo vài phần ý cười.

—— đương nhiên, phải nói thật là Thịnh Dĩ không biết đó là ý cười hay là chế giễu.

Dù sao cũng không giống gặp mặt thần tượng, nếu thật sự tính là……

Thịnh phú bà kỳ thật rất nghiêm túc mà nghĩ ngợi, chẳng biết năm đó mình có nợ nần gì không.

Hai người yên tĩnh một lát.

“Fans của tôi?” Vị kia tốt xấu đã mở miệng.

Giọng nói thật dễ nghe, mỗi ngày các fans đều khen ngợi đúng là không phải nhắm mắt thổi phồng.

Nhưng ngữ khí này…… Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái.

Không giống như là thấy fans, mà là thấy kẻ thù.

Thịnh Dĩ “Vâng” một tiếng.

Giang Liễm Chu khách khí mà cong cong môi, “Thích tôi ở điểm nào?”

Thịnh Dĩ rơi lệ: “Rất lợi hại.”

“Phải không? Còn nữa không?” Giang Liễm Chu đạm thanh hỏi.

…… Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?

Như thế nào, mỗi ngày được fans khen còn chưa đủ? Còn muốn nghe trực tiếp?

Thịnh Dĩ có chút hối hận vì câu vừa rồi “Chào, thần tượng”, lúc này dừng một chút, chân tình thật cảm: “Thích anh không cản đường.”

Giang Liễm Chu: “……”

Thịnh Dĩ hiện tại nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Anh đến đây làm gì?”

Giang Liễm Chu nhàn nhạt mắt, nhìn đồng hồ, “Tìm người.”

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn cánh cửa đối diện nhà Thịnh Dĩ, không nhìn cô nữa, cũng nhường đường vào thang máy.

Tựa hồ đối với vị fans ngẫu nhiên gặp được này không mấy hứng thú.

Không khí lập tức lại biến lạnh, vừa lúc chuông điện thoại Thịnh Dĩ vang lên, là Thịnh Nguyên Bạch gọi đến hỏi cô khi nào đến.

Thịnh Dĩ ấn thang máy, hòa hoãn nói: “Vâng, đến ngay, chờ em một lát.”

Ngữ khí tự nhiên mà thân mật.

Cửa thang máy mở, Thịnh Dĩ nâng bước đi vào, ấn tầng một.

Khoảng khắc của thang máy đóng lại, cô ngắt máy, ngẩng đầu lên.

Thần tượng vạn người mê, lúc này lười nhác mà đứng ở tại chỗ, hơi cúi đầu.

Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, liếc nhìn cửa thang máy rồi quay đi.

Thịnh Dĩ nghĩ, hình như lúc đó cô đã thấy rõ biểu tình trên mặt Giang Liễm Chu.

Lạnh nhạt, trào phúng, cao ngạo.

Cùng với……

Một phần vạn khả năng, nếu có là mất mát.

Đi theo người phục vụ một mạch tiến vào, Thịnh Nguyên Bạch quả nhiên đã ở trong phòng bao đợi cô.

“Hôm nay sao lại đeo khẩu trang ra ngoài?” Thịnh Nguyên Bạch ra hiệu người phục vụ châm trà cho Thịnh Dĩ, bừng bừng hứng thú hỏi.

Thịnh Dĩ: “Bị hỏi WeChat nhiều quá, phiền.”

Thịnh Nguyên Bạch: “……”

Anh giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy hôm nay em gái tựa hồ……

Không vui.

Anh biết tính tình Thịnh Dĩ không tốt, nhưng là dựa theo hiểu biết của anh về Thịnh Dĩ, xem chừng hôm nay ít nhiều đã có chuyện xảy ra.

—— hơn nữa là làm Thịnh Dĩ có thể để tâm.

Thật hiếm thấy.

Thịnh Nguyên Bạch hứng thú càng cao: “Có tâm sự?”

Thịnh Dĩ cảm thấy không có gì tốt để nói, miệng cũng không mở.

Thịnh Nguyên Bạch cũng không thúc giục cô, liền tiếp tục chờ.

Quả nhiên, mười phút sau, người phục vụ bưng món đầu tiên lên, Thịnh Dĩ đã mở miệng: “Anh có bạn học cũ nào, gặp lại mà không nhận ra anh không?”

Thịnh Nguyên Bạch thật đúng là suy tư một chút, sau một lúc lâu, thành thật lắc đầu: “Anh trai của em đẹp trai thế này, chỉ có người nhớ thương anh, nào có không nhận ra?”

Thịnh Dĩ biểu tình không đổi, nhưng Thịnh Nguyên Bạch xác thật cảm thấy, em gái nhà mình giống như càng thêm bực bội.

Thịnh Nguyên Bạch bừng tỉnh: “Ai không nhận ra em?”

Thịnh Dĩ cười nhạo một tiếng, "Em đeo khẩu trang.”

—— ngụ ý, lão nương thiên hạ đệ nhất đại mỹ nữ, ai có thể không nhận ra ta?

Thịnh Nguyên Bạch lần này thật sự cười ra tiếng.

Thịnh Dĩ có chút khó chịu: “Cười cái gì?”

Thịnh Nguyên Bạch ho nhẹ vài tiếng, miễn cưỡng nhịn xuống, lại nhấp ngụm trà: “Ai nha? Thế nhưng dám can đảm không nhận ra A Cửu của chúng ta, nói với anh trai, anh báo thù cho em.”

Thịnh Dĩ càng thêm khó chịu: “Em đã nói rồi, không có mà.”

Hơn nửa ngày, cô mới không biểu tình gì nói, “Một tên nghệ sĩ tuyến 18 chữ ký giá 30 tệ còn bao ship.”

“Hả?” Thịnh Nguyên Bạch rất ngạc nhiên, tiện đà giúp em họ bày mưu tính kế, “Nếu là tiểu nghệ sĩ tuyến 18, chẳng phải quá dễ sao?”

Thịnh Dĩ ban ơn cho anh một ánh mắt.

Thịnh Nguyên Bạch: “Nghệ sĩ tuyến 18 không có giá trị cao, em bao cậu ta, vậy thì em chính là bà chủ của cậu ta. Lúc sau, em muốn nhục nhã tra tấn cậu ta thế nào còn không phải đều tùy em?”

Thịnh Dĩ……

Não bổ một chút.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô cảm thấy thật sự, thật sự rất sảng khoái.

“Như vậy đi,” Thịnh Nguyên Bạch đưa Phật đưa đến tây thiên, “ Weibo cậu ta có bao nhiêu fans? Em nói cho anh biết, anh đi tìm người trong giới định giá.”

…… fans Weibo.

Thịnh Dĩ mở khóa di động, tra weibo của Giang Liễm Chu, sau đó đem điện thoại đưa cho Thịnh Nguyên Bạch.

Thịnh Nguyên Bạch: “……”

Thịnh Dĩ: “……”

Thịnh Nguyên Bạch chậm rãi: “Nếu không thôi bỏ đi, A Cửu, lần sau đừng đeo khẩu trang, nói không chừng cậu ta sẽ nhận ra em?”

Thịnh Dĩ: “……”

-

Trên đường trở về, Thịnh Dĩ lại nghiêm túc tự hỏi một chút chuyện phát sinh hôm nay.

Mấy hôm trước, vị hàng xóm mới kia muốn bán cho cô hình ảnh có chữ ký của Giang Liễm Chu, cô đã hỏi giá.

Chẳng sợ Thịnh Dĩ không truy tinh, cô cũng biết hình có chữ ký của Giang Liễm giá trên trời, căn bản không có khả năng 30 tệ còn bao ship, dĩ nhiên là hoàng ngưu (bọn đầu cơ) kia bán hàng giả.

Nhưng hôm nay……

Giang Liễm Chu đi tìm người, nếu không phải tìm cô, vậy hẳn là vị hàng xóm mới kia.

Nói cách khác, hiện tại có hai loại khả năng: thứ nhất, Giang Liễm Chu là huynh đệ tốt của vị hàng xóm mới đó, vị hàng xóm kia đang vặt lông dê; thứ hai, Giang Liễm Chu nợ người hàng xóm mới kia ân tình, hoặc là bị bắt nhược điểm, nên bị bắt ký vô số ảnh.

Vậy trách không được một lượng lớn ảnh của Giang Liễm Chu bị bán với giá bèo thế kia.

Không thể tránh khỏi, Thịnh Dĩ đối vị này hàng xóm mới nhiều ít mang theo một chút tò mò.

—— chủ yếu là dựa theo ký ức của cô về Giang Liễm Chu, với tính tình chó má đó của hắn, xem ra là nhược điểm không nhỏ.

Nghĩ vậy, Thịnh Dĩ lên lầu trước, lại đi một chuyến đến chỗ bất động sản.

“Thịnh tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?” Hôm nay bất động sản cũng như cũ nhiệt tình như thế.

Thịnh Dĩ hỏi: “Người hàng xóm kia khi nào dọn tới? Tôi muốn qua đó chào hỏi một tiếng.”

Bất động sản có điểm kỳ quái: “Anh ta đã nhận chìa khóa từ tối đêm qua, hẳn là hôm nay đã vào ở? Thịnh tiểu thư không có gặp được ư?”

Thịnh Dĩ thật đúng là không có.

Cô nói cảm ơn, rồi lên lầu.

Nhưng cô cũng không có mạo muội đi đến gõ cửa nhà hàng xóm, mà về nhà trước, vào phòng làm việc, lôi cuốn lưu bút của các bạn học ra.

Cô về Minh Tuyền trước khi thi đại học, lúc ấy các bạn học Nhất trung ở Cảnh Thành đã tự tay viết cho cô một cuốn lưu bút.

Bên trong kẹp một cái túi, Thịnh Dĩ mở ra.

Tất cả đều là —— ảnh có chữ ký của Giang Liễm Chu.

Lúc ấy cô và Giang Liễm Chu là bạn cùng bàn, đại minh tinh từ lúc ấy đã lộ ra sự tự luyến không kiểm soát.

Chụp một đống ảnh, có đồng phục, có thường phục, có vận động, có đọc sách, thần thái phi phàm, tiêu sái khinh cuồng.

Người khác viết đủ kiểu, Giang Liễm Chu khen ngược, ký tên lên từng bức ảnh, còn cà lơ phất phơ viết: “Anh đây vài năm nữa sẽ nổi danh khắp đại giang nam bắc, cậu bảo quản cho tốt, đến lúc đó ngàn vàng khó được.”

…… Nổi riếng khắp đại giang nam bắc ngược lại là thật, chỉ là không nghĩ tới chữ ký chỉ có 30 tệ còn bao ship.

Thịnh Dĩ không biết nên khóc hay cười, không thể hiểu được mà, cơn giận vì bị Giang Liễm Chu không nhận ra cũng nguôi ngoai không ít.

Cô cầm lấy di động, nhắn WeChat hỏi hàng xóm mới:【Chữ ký của Giang Liễm Chu có giá thị trường là bao nhiêu?】

Vị kia hàng xóm mới phản hồi rất nhanh:【Một tờ 100 triệu đi.】

【A Cửu:……】

【Ivan: Như thế nào, cô hối hận không mua?】

【A Cửu: Không.】

【A Cửu: Tôi chỉ đang ước tính giá trị những thứ trong tay tôi.】

【A Cửu: Hiện tại cảm thấy, thứ trong tay tôi đủ để mua Giang Liễm Chu bản original.】

【Ivan:……】

Thịnh Dĩ nghĩ nghĩ, lại hỏi:【Có con đường bán đi không?】

【Ivan: Cô thiếu tiền?】

【A Cửu: Không, tôi chỉ nghĩ nếu thật sự có người dùng 100 triệu mua một tấm, tôi liền đi mua Giang Liễm Chu.】

【A Cửu: Để anh ta làm việc cho tôi.】

【A Cửu: Làm trâu, làm ngựa.】

【A Cửu: Thấy tôi liền cung cung kính kính gọi lão đại.】

【A Cửu: Ha ha ha ha ha.】

----"xxxx"------

Tác giả có lời muốn nói: A Cửu: Dùng chữ ký của Giang Liễm Chu mua Giang Liễm Chu để Giang Liễm Chu làm trâu, làm ngựa cho tôi.