Chương 4: Hai mươi tệ

Editor: tiểu An An

Thịnh Dĩ kỳ thật không phải người bụng dạ hẹp hòi.

Cô tự nhận cuộc sống hiện tại có thể coi là mỹ mãn, gia đình sự nghiệp đều rất thuận lợi hài hòa, cho nên từ trước đến nay không đem chuyện gì để ở trong lòng.

Đôi khi sẽ buồn bực một vài phút, quay đầu liền lại quên sạch sẽ.

Nhưng lần này……

Cô thật sự khó giải thích được tức giận.

Nhất là khi nghĩ đến Giang Liễm Chu chân trước muốn mời cô tham gia show giải trí để xào CP, chân sau đã quên mặt không nhận ra cô, Thịnh Dĩ cảm thấy thế giới này thật tang thương.

Rõ ràng đã từng là bạn cùng bàn hai năm, quan hệ còn khá tốt, hiện tại thì sao?

Tút, tút.

Đang mắng Giang Liễm Chu trong đầu, Thịnh Dĩ lại nhìn thấy màn hình di động sáng lên.

Ivan trả lời WeChat.

Đơn giản chỉ hai chữ ——

【Bao... nuôi?】

Thịnh Dĩ dừng một chút, rồi nhìn lại mấy tin nhắn phía trên.

Thịnh Dĩ: “……”

Rõ ràng cách màn hình, nhưng không hiểu sau cô lại cảm thấy đằng sau hai chữ này đầy ý mỉa mai.

Cô trầm mặc hai giây:【Không phải không thể.】

【Ivan:……】

【Ivan: Mơ rất đẹp.】

Thịnh Dĩ giờ phút này thật sự không phục:【Làm sao anh biết không thể? Anh cũng không phải là Giang Liễm Chu.】

【Ivan: Ừ, nói tôi nghe xem cô định trả bao nhiêu?】

Thịnh phú bà cân nhắc thật lâu, báo ra tới một con số:

【20.】

【Ivan: Vạn?】

Câu “Chỉ có nhiêu đó mà muốn bao... nuôi?” Còn chưa đánh xong, lại thấy Thịnh Dĩ phản hồi.

【A Cửu: Tệ.】

【Ivan:……】

Thịnh Dĩ khí thuận.

-

Tổ tiết mục《 Người bạn ngồi cùng bàn ơi 》đã bị câu nói “Ngủ với fans” của Thịnh Dĩ dọa sợ, hoặc là còn đang tìm khách mời khác, nói tóm lại, mấy ngày nay không quấy rầy Thịnh Dĩ nữa.

Nhưng hiển nhiên, tổ tiết mục vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, ít nhất Trần Hồng Tài còn mỗi ngày nhắn một tin WeChat, bảo Thịnh Dĩ tiếp tục suy xét.

—— xem ra cũng đủ thành ý.

Thật ra, nếu Giang Liễm Chu tìm cô vì chuyện khác, Thịnh Dĩ liền trực tiếp giúp đỡ, nhưng chuyện lên show giải trí xào CP rất hệ trọng, suy nghĩ một chút, liền biết nếu đồng ý thì về sau những ngày tháng bình yên sẽ hoàn toàn xa vời với cô.

Bởi vậy, Thịnh Dĩ cũng không để tâm mấy, Thịnh Nguyên Bạch đột nhiên gửi cho cô mấy hộp bánh quy thủ công, cô dành chút thời gian sửa soạn lại rồi gõ cửa căn hộ đối diện.

Chờ mãi không ai ra mở cửa.

Thịnh Dĩ đang tự hỏi không biết có nên về nhà không, vừa định quay về, cửa lại có động tĩnh.

Cửa mở ra từ bên trong, bước ra là một người đàn ông đeo kính.

Gầy gò, ngoại hình không tính là nổi bật, nhưng thực sạch sẽ, trên mặt mang theo ý cười, rất là ôn hòa.

Nói thật, là có chút ngoài dự đoán của Thịnh Dĩ.

Chủ yếu cô không ngờ rằng, người hàng xóm mới này ngoài đời thực dễ nói chuyện hơn khi ở trên internet nhiều.

“Xin hỏi cô là ai?”

Hàng xóm mới lên tiếng trước, giọng nói cũng ôn hòa như vẻ ngoài.

Thịnh Dĩ cũng lễ phép hơn: “Xin chào, tôi là Thịnh Dĩ, hoan nghênh anh.”

Sau đó, cô đưa hộp bánh quy trong tay qua, “Nếm thử?”

Hàng xóm mới khi nghe tên Thịnh Dĩ, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.

Anh ta đẩy gọng kính, khách khí mà tiếp nhận, cũng tự giới thiệu: “ Chào cô, tôi là Trang Nghiêu.”

Lại cười cười, “Tiến vào uống ly trà đi.”

—— Hài hòa hoàn toàn ngoài dự đoán.

Thịnh Dĩ rất là ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi theo Trang Nghiêu vào.

Bố cục trong nhà Trang Nghiêu không khác với nhà cô, nhưng phong cách trang trí lại có khác biệt rất lớn.

Thịnh Dĩ tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng trái lại thích những gam màu ấm, hầu hết các đồ vật trang trí trong nhà đều màu sắc tươi sáng.

Nhất là sau thu, Thịnh Dĩ sợ lạnh nên đem rất nhiều đồ trong nhà đổi thành nhung, thảm lông, đệm sofa, thú bông đều lông xù xù mềm như nhung……

Nhìn qua rất ấm áp.

Mà nhà Trang Nghiêu lấy gam màu lạnh, màu xanh xám phủ kín toàn bộ phòng khách.

Thịnh Dĩ đánh giá vài lần, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Trang Nghiêu, khen ngợi: “Rất hiện đại.”

Trang Nghiêu gật đầu một cái, đẩy kính, cười híp mắt: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Trang Nghiêu ra hiệu cho Thịnh Dĩ: “Mời ngồi.”

Bản thân thì đi vào bếp, bưng cà phê ra.

Chờ Trang Nghiêu cũng ngồi xuống, trong lúc nhất thời phòng khách trở nên yên tĩnh.

…… Chính vì sự yên tĩnh một cách đột ngột này, mà Thịnh Dĩ nhận ra rằng có gì đó không ổn.

Loáng thoáng, tựa hồ, đại khái, giống như.

Có thể nghe được âm thanh truyền lại từ phòng tắm nhỏ bên cạnh phòng khách là…… Tiếng nước.

Bố cục giống nhau, Thịnh Dĩ tự nhiên cũng rõ ràng, ngoài hai phòng ngủ có phòng tắm riêng thì còn có một phòng tắm nhỏ bên cạnh phòng khách.

Thịnh Dĩ không thường dùng, thỉnh thoảng tập thể dục ở phòng khách xong, hận không thể tắm rửa ngay mới dùng đến phòng tắm nhỏ này.

Cho nên hiện tại là có người đang tắm trong phòng tắm nhỏ sao……

Rất khó để Thịnh Dĩ không liên tưởng đến cái gì, trầm mặc vài giây sau: “Hình như tôi đến không đúng lúc, thật ngại quá.”

Trang Nghiêu sững sờ, liếc nhìn phòng tắm nhỏ ở phía sau, lại bừng tỉnh: “Không có việc gì, cậu ta tắm sắp xong rồi.”

…… sắp xong rồi!

Cô thật sự đến không đúng lúc rồi.

Thịnh Dĩ xác thật không thể ngồi yên.

Mắt thấy tiếng nước đã ngừng lại, cô nhấp mấy ngụm cà phê, chúc mừng người mới chuyển đến rồi chuẩn bị chuồn êm.

Vừa định nói lời tạm biệt, từ phía phòng tắm nhỏ truyền đến âm thanh vặn tay nắm cửa, sau đó là tiếng dép lê đi tới.

Thịnh Dĩ: “……”

Không bị hiểu lầm chứ? = =

Trước nay cô đều là người hiểu chuyện, mím môi: “Xin lỗi, nhà tôi còn có chút việc……”

Chỉ tiếc, nói chưa đến một nửa đã bị cắt ngang.

—— Hơn nữa, hoàn toàn không nghĩ tới chính là, cắt lời cô là một giọng nam.

Vẫn là từ sau lưng truyền đến, có chút quen thuộc, rất êm tai, nhưng nghe thế nào đều cảm thấy lộ ra khó chịu và giễu cợt.

“Như thế nào, vừa gặp tôi có việc gấp?”

Thịnh Dĩ: “……”

Cô muốn hỏi chính mình có phải gặp ảo giác hay không, bằng không sao lại nghe giọng của ai cũng nghĩ đến người kia.

Căn bản không có cho cô cơ hội để trốn tránh, Trang Nghiêu đã cười hô: “Tắm rất nhanh đó, Liễm Chu.”

Nói rồi còn giới thiệu với Thịnh Dĩ, “Hai người hẳn là quen biết nhau rồi đúng không? Đây là Giang Liễm Chu, tôi là người đại diện của cậu ấy.”

…… Hóa ra hàng xóm mới không phải hoàng ngưu (bọn đầu cơ), mà là người đại diện của Giang Liễm Chu sao?

Tình hình đã thế, Thịnh Dĩ không thể không duy trì bình tĩnh, quay đầu: “Xin chào, Giang Liễm Chu, không ngờ cậu cũng ở đây.”

Thịnh Dĩ dừng một chút.

Mới vừa tắm xong, Giang Liễm Chu cũng không có mặc quần áo, mà khoác áo choàng tắm, cả người còn bốc lên hơi nước.

Khi liếc qua, một đôi mắt đào hoa trộn lẫn ướŧ áŧ, rõ ràng là một đôi mắt dễ dàng hàm chứa tình ý, lại nhìn thế nào cũng là khoảng cách.

Hắn không nói gì, chỉ là lại nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, một tay ngừng dùng khăn lông lau tóc, nhìn qua rất là lãnh đạm.

Thản nhiên ném chiếc khăn tắm lên giá, tóc chỉ lau một nửa, những lọn tóc chưa được lau khô còn ướt sũng nhỏ xuống vài giọt nước.

Thịnh Dĩ ở trong lòng thầm nghĩ, người này sao lại như vậy, ở trong nhà người khác tắm liền thôi đi, còn tùy ý làm ướt sàn nhà người ta.

Chính Trang Nghiêu đánh vỡ sự im lặng này.

“Được rồi, Liễm Chu, nếu cậu đã tắm xong, tôi đi trước, Quy Cố bên kia còn tìm tôi có việc.” Anh ta giống như không bị bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người ảnh hưởng, “A đúng rồi, Thịnh Dĩ qua chào hỏi, còn mang bánh quy sang, cậu phải tiếp đón người ta cho tốt.”

Nói xong, lại cười với Thịnh Dĩ nói: “Tôi đi trước đây, hôm nào lại tán gẫu.”

Thịnh Dĩ: “……”

Mãi cho đến khi Trang Nghêu cầm chìa khóa xe thay giày rời đi, Giang Liễm Chu uể oải ngồi xuống chiếc sofa đối diện, tiện tay cầm hộp bánh quy lên nghiên cứu, Thịnh Dĩ mới từ tình thế bất ngờ hồi phục tinh thần lại.

Đương nhiên, từ trước đến nay Thịnh đại lão chưa bao giờ tự loạn trận cước, cô không biểu hiện gì ngoài mặt, thậm chí còn bình tĩnh hỏi:

“Đây là nhà cậu?”

Giang Liễm Chu thoáng nghiêng đầu, liếc Thịnh Dĩ một cái:

“Bằng không thì sao, là nhà cậu à?”

Thịnh Dĩ: “……”

Cô thật sự không hiểu, rõ ràng năm ấy khi là bạn cùng bàn với Giang Liễm hai người ở chung không tệ lắm, sau nhiều năm không gặp, Giang Liễm Chu khi nói chuyện với cô toàn mang theo gai gốc.

Nhưng không hiểu thì không hiểu, sự kiên nhẫn của Thịnh Dĩ cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Nếu đã đứng lên tạm biệt, bánh quy cũng đưa qua rồi, Thịnh Dĩ liền gật đầu, ngữ khí cũng trước sau như một lãnh đạm cao ngạo như mọi khi: “Tạm biệt, tớ về đây.”

Giang Liễm Chu không có phản ứng, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô, vẫn còn cúi đầu nghiên cứu hộp bánh quy kia.

Như thể phía trên hộp bánh có in bản đồ kho báu. Thịnh Dĩ coi như hắn đồng ý, bước ra vài bước.

Giọng nói chán ghét đó, lúc này lại vang lên từ phía sau lưng cô.

Không có cảm xúc, giống như giọng đọc cứng ngắc của google:

“Không, tôi chỉ nghĩ nếu có người thật sự dùng 100 triệu mua một tấm, tôi liền mua Giang Liễm Chu bản original. Để anh ta làm trâu làm ngựa cho tôi, thấy tôi phải cung cung kính kính gọi lão đại.”

“Bao nuôi? Cũng không phải không được.”

“Làm sao anh biết không thể? Anh cũng không phải là Giang Liễm Chu.”

Thịnh Dĩ: “……”

Hình như có chút quen thuộc.

Hắn rốt cuộc đang đọc cái quái gì vậy?

Các mốc thời gian chậm rãi chất chồng lên nhau, vừa rồi có quá nhiều tình huống bất ngờ, thẳng đến giờ khắc này, Thịnh Dĩ mới hoàn chỉnh mà đem “Giang Liễm Chu” cùng “Hàng xóm mới” tức “Ivan” mốc nối lại với nhau.

Thịnh Dĩ: “……”

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Giang Liễm Chu.

Giang Liễm Chu rốt cuộc cũng buông hộp bánh xuống, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dĩ.

Thịnh Dĩ liền rành mạch nghe thấy vị này, cười nhạo một tiếng, giọng điệu hết sức tự mãn —— Thịnh Dĩ thực sự không biết hắn đắc ý cái gì —— nói tóm lại, lộ ra mang thù và ấu trĩ:

“Thật ngại quá, tớ vừa hay chính là Giang Liễm Chu bản original đây.”

Hắn nói “ngại”, nhưng Thịnh Dĩ không nghe ra hắn ngại ở điểm nào.

Thịnh Dĩ lại lần nữa nhớ lại lịch sử trò chuyện của cô và Ivan, trầm mặc.

Tiếp theo, cô lấy di động ra, mở khung chat cùng Ivan, phát qua một bao lì xì.

Giang Liễm Chu nhìn tin nhắn WeChat, thật đúng là ngẩn ra một lúc.

Thịnh Dĩ hất cằm về phía hắn khóe miệng tươi cười khıêυ khí©h, chói lọi mà viết ——

Như thế nào, không dám click mở?

Có gì mà không dám mở.

Giang Liễm Chu lười biếng gác chân lên bàn trà pha lê, tiện tay click mở bao lì xì.

20 tệ.

Không thừa một phân.

Thịnh Dĩ khẽ mỉm cười, bày ra vẻ hòa nhau một ván: “Nếu người thật ở đây, tớ sẽ nói thẳng với người thật, thế nào, có suy xét không?”

Giang Liễm Chu nhìn chằm chằm cô.

Thịnh Dĩ cười độ cung càng sâu vài phần. Chỉ là lúc này cô mới chú ý tới, Giang Liễm Chu ánh mắt vạn phần thống khổ mang thêm vài phần sắc bên.

Hắn chậm rãi nâng tay lên, rồi sau đó kéo nhẹ chiếc áo choàng tắm trên người ra ——

“Cậu muốn làm gì?”

Thịnh Dĩ trố mắt, hỏi.

“Còn không phải vì cậu ham muốn tớ sao?” Giang Liễm Chu nhướng mày, cười nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, “Bất quá, 20 tệ, nhiều nhất tớ chỉ cho cậu xem đến chỗ này.”