Chương 9: Thời đại học có từng yêu đương không? (3)

Bên này là bàn sáu người, Tiết Văn ngồi trong cùng ở gần cửa sổ nhất, bên cạnh là Dương Hiên, Thẩm Băng Đàn ngồi một mình đối diện với Tiết Văn.

Thấy Tần tổng và Tề Đặc tới, Dương Hiên vội vàng đứng dậy, dự định đi qua ngồi cạnh Thẩm Băng Đàn, để lại chỗ cho hai vị kia.

Nhưng không ngờ Tần Hoài Sơ rất tự nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thẩm Băng Đàn.

Tề Đặc sững sờ, nhìn Dương Hiên đã đứng dậy nói: “Không sao, cứ ngồi đại đi.”

Nói xong lại không kìm được hướng mắt nhìn Thẩm Băng Đàn bên kia, cũng không quên quan sát biểu cảm của ông chủ.

Ông chủ tuyển người này quả thật khiến Tề Đặc thấy ngoài ý muốn.

Lại còn ngồi bên cạnh một cô gái nữa chứ!

Tề Đặc và Tần Hoài Sơ đã quen biết nhiều năm, là cấp trên cấp dưới cũng là bạn bè với nhau.

Ông chủ nhà anh ta, từ lúc nào lại chủ động ngồi cạnh con gái vậy?

Anh ta dựa vào trực giác nhạy bén phán đoán, trong này có tám phần mờ ám.

Cầm khay cơm trong tay, Tề Đặc nhanh chóng ngồi vào chỗ cạnh Dương Hiên, nhìn cậu ta nói: “Bên này hình như rộng rãi hơn.”

Bị chị Văn và Tề Đặc kẹp ở giữa, đối diện lại là ông chủ mang khí thế ép người, Dương Hiên đột nhiên cảm thấy ăn không nổi cơm.

Thẩm Băng Đàn cũng không biết làm sao, cúi đầu ăn mấy muỗng cơm, cầm khăn lau miệng: “Chị Văn, em ăn xong rồi, về làm việc trước đây.”

“Em mới ăn có mấy muỗng sao no được?”

“Em không quá đói ạ.” Thẩm Băng Đàn nói xong chào Tần Hoài Sơ và Tề Đặc một cái, bưng khay cơm rời đi.

Thẩm Băng Đàn vừa đi, Dương Hiên còn đang do dự không biết có nên đi theo không, Tề Đặc bên cạnh chợt lên tiếng: “Tôi thấy thực tập sinh kia hình như không thích nói chuyện.”

Tiết Văn như có điều suy nghĩ gật đầu: “Đúng là có chút trầm mặc, trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra, sáng hôm nay vừa mới vào làm, tôi còn thấy cô ấy viết đơn từ chức.”

“Đơn từ chức?” Tần Hoài Sơ nhíu mày nhìn về phía Tiết Văn.

Tiết Văn nói: “Đúng vậy, cô ấy không nói với ngài à? Tôi còn tưởng do ngài không đồng ý nên cô ấy mới ở lại, xem ra là tự mình đổi ý rồi.”

Tần Hoài Sơ nhớ tới lúc ở văn phòng, Thẩm Băng Đàn cầm một bức thư trong tay, hình như có điều muốn nói lại thôi.

Hoá ra là muốn từ chức.

Tiết Văn thở dài nói: “Cô ấy hình như không có người thân ở Trường Hoàn, học đại học ở An Cầm, cách đây rất xa, không biết tại sao lại tới đây thực tập, dường như còn rất thiếu tiền nữa.”

Tề Đặc hỏi: “Sao chị biết cô ấy thiếu tiền?”

Tiết Văn: “Cô ấy vừa mới hỏi tôi nếu như thẻ ăn không dùng hết có thể đổi thành tiền mặt hay không, lúc điền thông tin nhân viên, cô ấy ghi địa chỉ là chung cư sinh viên Tây Ngõ Ngõ.”

Tần Hoài Sơ nghe không hiểu: “Chung cư đó thế nào?”

Tề Đặc giải thích: “Nghe nói chung cư đó rất rẻ, một ngày mới hơn hai mươi khối tiền, cho thuê giường ngủ, nhiều người ở chung một gian phòng, hoàn cảnh ở đó thật sự không tốt.”

Tiết Văn lắc đầu: “Nói đến cũng thật lạ, cô ấy rất có năng lực, đại học đã đi làm, vừa giỏi lại vừa có thu nhập, không biết vì sao còn thiếu tiền. Bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, cũng không có người nhà giúp đỡ, thật đáng thương.”

Tần Hoài Sơ cúi thấp đầu, nhìn khay đồ tẻ nhạt vô vị, anh nắm chặt đũa trên tay.

Anh nhìn qua chỗ Thẩm Băng Đàn vừa ngồi.

Cô lúc nãy vội đi, làm rơi thẻ ăn, nằm lẻ loi trơ trọi ở bên tay trái Tần Hoài Sơ.

Vẻ mặt anh không thay đổi cất thẻ ăn đi, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có cuộc gọi, mọi người ăn trước đi.”

- ------

Trong công ty không cho phép nhân viên ăn cơm ở văn phòng, bây giờ là giờ cơm, toàn bộ tầng 47 đều rơi vào yên lặng.

Phòng thư ký lớn như vậy, chỉ có Thẩm Băng Đàn ngồi trước máy tính.

Cô rất gầy, bóng lưng đơn bạc, thân hình ẩn nấp đằng sau dãy máy tính, nhìn không có cảm giác tồn tại.

Tần Hoài Sơ cách cửa thủy tinh lẳng lặng quan sát khuôn mặt tinh xảo đó.

Lúc cô làm việc rất tập trung , có lúc đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, nghiêm túc nhìn từ điển như đang tìm gì đó, cẩn thận đánh dấu lại, dùng bút tỉ mỉ phê bình chú thích.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hắt vào đỉnh đầu cô, hòa thành màu nâu nơi tóc dài mềm mại dịu dàng.

Dừng chân một lát, Tần Hoài Sơ sải đôi chân dài về văn phòng.

Cởϊ áσ khoác âu phục ném lên ghế salon, anh mở ra cúc áo sơ mi trên cùng rồi đi đến bàn làm việc.

Cầm ống nói lên, bấm số máy bàn của Thẩm Băng Đàn.

Sau một hồi chuông, ở bên kia vang giọng nói mềm mại dễ nghe: “Xin chào, văn phòng thư ký Quân Nghị xin nghe.”

Tay cầm ống nói của Tần Hoài Sơ có hơi dùng lực, anh im lặng hai giây, yết hầu lên xuống, trầm giọng nói: “Là tôi.”