Chương 14: Không được yêu đương trong công ty (1)

"Cố ý?"

Đuôi mắt Tần Hoài Sơ khẽ nhếch lên, khớp xương ngón tay rõ ràng nhanh chóng gảy nhẹ mấy lần trên bàn, lặp đi lặp lại, còn cố ý ngẫm nghĩ lời nói của cô.

Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn như học sinh ngoan gật đầu: "Vâng, đúng thế."

Tần Hoài Sơ đưa lưng về phía trước ngồi thẳng lên, khẽ híp mắt nhìn cô chăm chú.

Gương mặt trứng ngỗng sạch sẽ trắng nõn, lông mi cong dài trên mí mắt cụp xuống, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng khẽ thở phập phồng, đôi môi nhỏ màu phấn hồng khẽ nhếch lên khi không nói chuyện, trời sinh đã mang theo mấy phần khí chất xa cách và lạnh lùng.

Nếu chỉ nhìn thì thấy cô là một người luôn lạnh lùng và lãnh đạm, chẳng phải là kiểu người dễ dàng tiếp cận.

Nhưng trên thực tế, bên trong cô là một cô gái ngoan ngoãn và rất nghe lời.

Chẳng qua tính cách rất cứng rắn, cũng rất là bướng bỉnh.

Nói chia tay thì thật sự chia tay, mấy năm nay không chủ động liên hệ với anh lấy một lần.

Thậm chí còn đổi số điện thoại, phủi mọi thứ liên quan đến anh sạch sẽ.

Một lúc sau, ngón trỏ của Tần Hoài Sơ hơi cong hướng về phía cô ngoắc ngoắc: "Tới đây, để tôi nhìn xem cô thật lòng bao nhiêu nào."

Giọng nói lành lạnh mà không nhạt, mấy lời cuối còn mang theo sự lười biếng.

Thẩm Băng Đàn đưa trà chiều và điểm tâm đến, cô đặt lên bàn, lại lấy điểm tâm bên trong ra: "Là vị sầu riêng mà anh thích."

Tần Hoài Sơ cầm tài liệu trên bàn ký tên, rồi để giữa ngón tay xoay bút, cà lơ phất phơ, giống y với thái độ lúc anh hững hờ nghe giảng bài lúc còn đi học.

Thẩm Băng Đàn nhất thời không đoán ra được thái độ của Tần Hoài Sơ, nghĩ đến những lời mà trợ lý Tề đã nói, cô suy tư rồi trực tiếp hỏi: "Tổng giám đốc Tần, tôi cố ý chạy tới quan tâm anh, không biết anh có cảm nhận được không?"

Lúc đầu Tần Hoài Sơ khẽ giật mình, động tác di chuyển bút cũng dừng lại theo, đáy mắt chứa đựng ý cười: "Những lời này không giống như cô tự nói ra, ai đã dạy cô, hửm?"

Không ngờ chưa gì đã bị lộ tẩy, Thẩm Băng Đàn sốt ruột, lắc đầu liên tục, nói quanh co: "Không có, không có ai dậy cả, là tự tôi nghĩ ra rồi nói thôi."

Tần Hoài Sơ im lặng cười, hiển nhiên anh không tin.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên có cảm giác ở chỗ giữa mũi mình khó chịu.

Cố nén hai lần nhưng nhịn không được, vội vàng xoay người sang chỗ khác, dùng sức hắt hơi một cái: "Hắt xì —— "

Trong văn phòng yên tĩnh, âm thanh này tới rất đột ngột.

Tần Hoài Sơ nhìn thì nhận ra tóc ở trên đầu vai cô ướt sũng, nơi bả vai còn vương theo vệt nước.

Sau đó anh lại nghĩ tới lúc ở phía cổng công ty, hai người cô cùng Dương Hiên đi sát nhau, lại còn che chung một cây dù chạy về phía đường đi bộ.

Sau đó chỉ cảm thấy có một ngọn lửa vô danh từ l*иg ngực lan tràn ra ngoài, sắc mặt anh cũng tối sầm.

"Nơi này là công ty, không phải là chỗ để cho các người rảnh rỗi giải trí ăn uống. Cô rảnh lắm à, trời đổ mưa to mà buổi trưa còn đi ra ngoài mua trà chiều, điểm tâm ư? Ai bảo cô đi mua hả?"

Trong giọng nói của Tần Hoài Sơ chứa đựng sự tức giận không hề nhẹ, Thẩm Băng Đàn kinh ngạc chớp mắt một cái, không biết tại sao vừa rồi vẫn còn đang tốt, anh lại đột nhiên thay đổi tính cách, còn giận dữ như thế chứ.

Trà chiều là do chị Văn kêu cô đi mua, sao cô có thể khai cấp trên ra được chứ?

Thấy cô không nói lời nào, Tần Hoài Sơ cầm ống nghe lên, gọi trợ lý Tề: "Bảo Tiết Văn vào đây!"

Sau khi nhận được điện thoại, Tiết Văn chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất.

Cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng có hơi nặng nề, nhìn sắc mặt của ông chủ đen sì, Tiết Văn không khỏi ngừng thở, khẽ giọng mở miệng: "Tổng giám đốc Tần, ngài tìm tôi à?"

Tần Hoài Sơ chỉ vào trà chiều trên bàn làm việc: "Ai bảo mua những thứ này, hả?"

Tiết Văn bị hỏi nghẹn họng, thành thật trả lời: "Là tôi kêu tiểu Dương và tiểu Thẩm đi mua, gần đây mọi người đều thấy mệt mỏi vì công việc, tôi nghĩ nên khao mọi người . . ."

"Công ty không cung cấp điểm tâm và đồ uống thỏa mãn khẩu vị của các người đúng không? Công việc sơ sài, rốt cuộc thời gian rảnh ở đâu ra, còn để thực tập sinh mới đến trong trời mưa to làm chân chạy vặt cho tất cả mọi người vậy, buổi trưa đi mua trà chiều, hả?"

"Thực tập sinh cũng có công việc của mình, tôi tuyển thực tập sinh đến đây, là để có thể nhanh chóng làm quen với nghiệp vụ, giúp mọi người giảm bớt công việc phải gánh vác, không phải để cho đám người các người sai bảo họ như cu li bưng trà dâng nước!"

"Từ hôm nay trở đi, tất cả nhân viên của công ty, cấm được đi ra ngoài mua trà chiều hay điểm tâm các kiểu trong giờ làm việc buổi trưa!"

Tần Hoài Sơ mắng té tát một trận, căn bản không cho người ta chỗ nào để phản bác, cuối cùng Tiết Văn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi, cam đoan sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.