Chương 12: Đến phòng làm việc của tôi (3)

Thấy mình đunng phải người đàn ông cao lớn, Thẩm Băng Đàn hốt hoảng, lo lắng lùi lại hai bước: "Tần tổng, xin lỗi."

Tần Hoài Sơ bình tĩnh đứng đó, không có phản ứng.

Thẩm Băng Đàn dự định đi khỏi, ai ngờ Tần Hoài Sơ đột nhiên vươn ra cánh tay dài, chặn đường đi của cô.

Thẩm Băng Đàn không hiểu ngẩng đầu.

Tần Hoài Sơ nhìn cốc nước trên tay cô, thu cánh tay về: "Đi đâu vậy?"

"Lấy nước." Thẩm Băng Đàn giơ chiếc cốc lên, dừng lại giây lát lại hỏi: "Có cần tôi lấy giúp ngài một cốc không?"

"Không cần."

"À, vâng."

Cô vừa định đi về phía trước, cánh tay của Tần Hoài Sơ lại lần nữa vươn ra, ngăn cản cô.

Không biết anh muốn làm gì, Thẩm Băng Đàn bỗng bùng lên một cơn tức giận, môi mím lại.

Tần Hoài Sơ khẽ cười, nghiêng người chỉ về phía sau, biểu cảm một lời khó nói hết: "Cô muốn đi tới đó để lấy nước à?"

Thẩm Băng Đàn nhìn thấy ba chữ "Nhà vệ sinh" thật to phía trước, sắc mặt trong phút chốc đã hiện lên màu xanh đỏ.

"......"

Luc nãy cô miên man nhớ lại chuyện xưa, đến mức lầm đường không hay.

Thẩm Băng Đàn quýnh lên, lại chỉ có thể cố gắng đè nén tâm trạng xuống: "Tôi định tiện đường đi vệ sinh trước, sau đó mới lấy nước."

Cô bình tĩnh đem cốc đặt lên bệ cửa sổ, cả người cứng đờ từng bước đi vào phòng vệ sinh.

Tần Hoài Sơ chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô.

Giây lát, anh cất bước đi về phía hành lang cửa thông gió, lười nhác tựa vào bệ cửa sổ, lấy ra thuốc lá cùng bật lửa, hít mạnh một hơi, phun ra một tầng sương mờ ảo.

- --------------

Sau khi Thẩm Băng Đàn nhận chức, đã thích ứng dần với công việc.

Liên tiếp mấy ngày sau, cô cũng không thấy Tần Hoài Sơ trong công ty, Tề Đặc cũng không thấy.

Nghe Tiết Văn nói anh đi công tác, lần này không mang theo thư ký, chỉ có Tề Đặc đi cùng thôi.

Thẩm Băng Đàn vẫn làm công việc phiên dịch, ngẫu nhiên sẽ trò chuyện với Dương Hiên vài câu, làm chút việc vặt cho người trong phòng làm việc.

Buổi chiều ngày nọ, cô vừa hoàn thành công việc, Tiết Văn nhờ cô và Dương Hiên đi mua một ít đồ cho buổi trưa.

Nhà trà chiều kia không tệ, khuyết điểm duy nhất chính là không có thức ăn ngoài, muốn ăn chỉ có thể tự mình ra ngoài xếp hàng mua.

Làm thực tập sinh, bị giao cho nhiệm vụ này cũng không có gì lạ, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên tập mãi cũng thành quen cùng nhau đi ra khỏi cao ốc công ty.

Mưa tí tách tí tách đã mấy ngày, đến nay cũng không có dấu hiệu ngừng lại.

Vừa ra cửa, Thẩm Băng Đàn đã lạnh đến mức quấn chặt lấy áo khoác trên người.

Chờ một lúc đồ cần xách hơi nhiều, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên liền mở lấy một cây dù.

Thẩm Băng Đàn lạnh run rẩy, Dương Hiên lấy ô hướng che cho cô: "Lạnh lắm đó, áo khoác của tôi dày, nếu không cậu mặc vào đi?"

Thẩm Băng Đàn vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không lạnh."

"Răng cô cũng run cả lên rồi, sao lại không lạnh được." Dương Hiên cởϊ áσ khoác ra, cưỡng ép khoác lên người cô: "Bây giờ hai chúng ta cũng coi như là một nửa bạn thân, cậu dù sao cũng là con gái, tôi chăm sóc cậu là điều hiển nhiên, đừng quá khách khí."

Thẩm Băng Đàn đang muốn cởi trả lại, đột nhiên mưa rơi càng lúc càng lớn, cứ người đưa ta đẩy chỉ trì hoãn thời gian, nếu không một lát nữa cả hai đều mắc mưa.

Cô chỉ có thể cùng Dương Hiên nói cảm ơn, hai người vội vàng một đường hướng công ty đi về.

Phía bên kia đường, Rolls-Royce màu đen dừng ở đó, cửa sổ chỗ ngồi phía sau hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn.

Ánh mắt của anh xuyên qua màn mưa, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang sóng vai che chung một chiếc dù phía trước, môi mỏng căng thành một đường thẳng.

Tề Đặc mở cửa xe, nhìn bóng dáng trước mặt, lại nhìn sắc mặt của ông chủ, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Dáng vẻ này của ông chủ nhà anh ta đúng là lần đầu nhìn thấy.

Nữ thực tập sinh mới tới nay quả thật không đơn giản!

Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, trong lòng đã viết ra một vở kịch ly kỳ.

------------

Dương Hiên và Thẩm Băng Đàn mang theo trà chiều trở về, bên trong văn phòng đã không còn ai.

Tiết Văn gửi Wechat cho Thẩm Băng Đàn: [Tần tổng đi công tác đã về, mọi người đang ở phòng họp, cô và Dương Hiên một lát nữa đợi hội nghị kết thúc, trực tiếp đem trà chiều lên phòng họp phát cho mọi người.]

Wechat này đã qua nửa tiếng, Thẩm Băng Đàn nhìn lại thời gian, gửi cho Tiết Văn: [Chị Văn, chúng tôi mua về rồi, hội nghị bao lâu nữa mới kết thúc?]

Qua hai phút, Tiết Văn hồi âm: [Đã kết thúc rồi.]

Thẩm Băng Đàn: [Vậy tôi và Dương Hiên đem qua đó liền nhé?]