"Cậu đi chết... đi chết đi! Sau này tớ không muốn gặp cậu nữa!" Chị khóc òa, đẩy máy ảnh của anh ấy ra.
"Người nên nói câu ấy là tớ chứ!" Anh ấy đột nhiên nổi cáu lên.
"Sao cậu lại bỏ rơi tớ... pha cà phê cho tớ, vì tớ mà vào học trường Tinh Thành, đọc sách với tớ, rủ tớ trốn học đi xem phim, đỡ... đỡ đạn cho tớ... hu hu... đều là gạt người ta cả!" chị ném bó hoa xuống đất, gào khóc to hơn.
"Mọi cố gắng của tớ đều vô dụng! Đều vô dụng! Tớ theo đuổi bao lâu cậu cũng không chịu nhận lời, người khác vừa dắt tay, cậu đã theo người ta luôn rồi! Tớ là cái gì chứ! Tháng trước bạn trên mạng của cậu nói muốn theo đuổi cậu, không ngờ cậu nói là sẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này? Phì! Tớ còn không bằng một thằng cậu chưa gặp bao giờ à?" Anh ấy ném máy ảnh xuống đất, phẩn nộ gầm lên.
"Hu hu hu..." Chị ngồi thụp xuống đất, tức tới khóc lóc kêu gào ầm ĩ.
Anh ấy chưa bao giờ thấy chị càng quấy như vậy, cơn tức cũng xẹp đi một nửa.
"Xin lỗi." Anh ấy thở dài nói.
"Đừng nói xin lỗi với tớ!" Chị cắn chặt môi, nhìn đóa cúc dại trên thảm cỏ.
"Xin lỗi, tớ thật sự không theo đuổi được cậu." Anh ấy quay người, toan bỏ đi.
Toan bỏ đi. Toan bỏ đi khỏi cuộc đời chị.
"Đừng đi!" Chị hét lên. Rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Anh ấy không hiểu, nhưng vẫn dừng lại.
"Tớ... tớ không phải chịu làm bạn gái của cậu... tớ... tớ chỉ muốn cậu cứ theo đuổi tớ mãi mãi thôi!" Chị đỏ hoe mắt, lớn tiếng nói: "Tớ chỉ là rất thích... rất thích cảm giác được cậu theo đuổi, tớ sợ lắm... sợ sau khi chúng mình đến với nhau rồi, cậu sẽ đột nhiên không cần tớ nữa, hu hu hu..." Chị cứ khóc suốt, anh ấy cũng khóc suốt.
Mấy trăm người đứng quây xung quanh cũng khóc.
"Đừng bỏ tớ lại một mình, cậu có biết thời buổi này, muốn tìm được người sẵn lòng đỡ đạn cho mình khó... khó biết chừng nào..." Nước mũi của chị hòa trộn với nước mắt.
"Hai người mới xứng đôi nhất, em mà còn không đi, chắc sẽ bị mọi người ném đá bẹp gí mất thôi." Em gái khóa dưới đứng cạnh anh ấy khẽ cười.
"Sorry..." Anh ấy áy náy, nhìn em gái kia che mặt chạy ra khỏi đám người.
"Nhìn đây này." Anh ấy nhìn khuôn mặt lắm lem của chị, nhặt máy ảnh dưới trảng cỏ lên ngắm về phía chị.
"Đi đi!" Chị bưng mặt, không cho anh ấy chụp.
"Tớ không hiểu, lúc thì bảo tớ cút, lúc thì bảo tớ mà đi thì cậu sẽ chết, một lúc sau lại đuổi tớ đi đi."
Anh ấy cười, cười rơi hết cả nước mắt trên mặt.
"Tớ nói là tớ sẽ chết bao giờ!" Chị bật cười khúc khích.
"Lấy anh nhé!" Anh ấy hét lớn.
"Không thèm!" Chị cũng hét lên.
"Ít nhất thì cũng làm bạn gái của anh đi! Anh còn chưa nắm tay em bao giờ đâu đấy!" Anh ấy vui sướиɠ gào toáng.
Chị ngoảnh mặt đi, nhưng không sao giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
"Nhận lời cậu ấy đi!" Một cô gái tóc dài mặc áo tốt nghiệp lau nước mắt nói.
"Nhận lời cậu ấy đi, để tớ giữ lại một hồi ức đẹp khó quên trước khi tốt nghiệp!"
Một anh chàng cầm bóng rổ, mặc áo tốt nghiệp xôc xệch kêu lên.
"Nhận lời cậu ấy đi!" "Nhận lời đi!"
"Nhận lời cậu ấy đi!" "Nhận lời đi!"
Anh ấy cầm máy ảnh, cười gian xảo chờ đợi khoảnh khắc mong đợi từ rất lâu.
Chị lau nước mắt, nói ra câu thần chú anh ấy đã chờ đợi suốt mười bốn năm.
"Bạn gái thì bạn gái."
"Hoan hô!"
Bốn năm sau đó, anh ấy đi lính về, kiếm được một việc làm ở Tân Trúc, còn chị thì làm việc ở một nhà xuất bản, đảm nhận chức biên tập viên mỹ thuật nhỏ tí hin. Giữa hai bọn chị, lại trải qua hàng nghìn hàng vạn cốc cà phê nữa.
Một cuối tuần, anh ấy lái chiếc xe mới mua trả góp, hào hứng chỡ chị đi Quan Vụ ở Tân Trúc nghĩ cuối tuần, lại còn để người chưa bao giờ học lái xe như chị lén lúc lái môt đoạn ngắn nữa, nghĩ lại cũng thật là nguy hiểm.
"Em này, em có thích uống cà phê anh pha không?" Lúc ăn tối ở nhà dân nơi bọn chị nghỉ lại, anh ấy đột nhiên nghiêm túc hỏi.
"Tất nhiên là thích rồi, mặc dù lần nào em cũng bảo tùy anh, nhưng chỉ có cà phê anh pha là em mới trả lời như vậy thôi, hì, thực ra thì em thà uống nước lọc còn hơn là niếm ngụm cà phê của người khác pha, bố em còn phải ghen với anh đấy." Chị gật đầu trả lời.
Anh ấy cười, cười rất vui vẻ.
Kể từ sau ngày dự lễ tốt nghiệp đại học, nụ cười vào thời khắc ấy là rạng rỡ nhất.
"Cà phê anh pha uống quá ngon đi, ngộ nhỡ sau này em không được uống cà phê ngon như vậy nữa thì phải làm sao đây?"
Chị học theo câu thoại kinh điển trong phim Thực thần của Châu Tinh Trì.
"Nếu thực sự có ngày đó, anh dạy em cách này." Anh làm ra vẻ hết sức nghiêm túc, nhưng lại nói toàn điều tức cười: "Em cứ mở một quán cà phê, cả ngày pha một đống các loại cà phê lung tung bậy bạ, đặt tên là Bà chủ đặc chế, sau đó mỗi lần pha một khác, điểm giống nhau duy nhất, chắc là điều khó uống muốn chết đi được nhỉ? Kế đó, quy định rằng loại cà phê lởm ấy mỗi ngày chỉ bán hai cốc, một cách cho khách, một cốc phải mời bà chủ, nếu gọi cà phê bà chủ đặc chế thì có thề nói chuyện với mỹ nữ đệ nhất thế giới, thời gian nói chuyện đúng bằng thời gian uống một cốc cà phê."
"Vô vị quá, ai mà đi gọi loại cà phê ấy chứ? Làm vậy há chẳng phải là tự đập vỡ bảng hiệu của mình à!" Chị phá lên cười.
"Chẳng vô vị tẹo nào đâu. Nếu như có một người, mỗi ngày đều không quản mưa gió, kể cả đi đường gặp phải tuyết rơi, kể cả lái xe gặp phải vòi rồng, kể cả động đất làm con đường trước mặt nứt toác, anh ta vẫn khắc phục hết mọi khó khăn, gõ cửa quán em, bẽn lẽn nói: 'Bà chủ đặc chế, hai cốc."
Anh càng nói lại càng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức, mũi chị bắt đầu thấy cay cay.
"Vậy thì, anh ta chính là chân mệnh thiên tử tiếp theo của em đấy, khi gặp một người như thế, em nhất định phải trân trọng anh ta, đừng để anh ta dễ dàng bỏ chạy mất, vì người như thế, chính là người gánh vác sứ mệnh anh ủy thác, mang theo sự lưu luyến của anh."
Anh ấy cười.
Nhưng chị lại khóc. Sau đó, cứ ra sức đấm anh ấy, mắng mỏ anh ấy không được nói bậy bạ, hại chị đang đi nghỉ yên lành vô duyên vô cớ khóc mỏi cả mắt.
Tối hôm ấy, gió núi lướt trên cơn mưa bụi, anh đứng ngoài cửa mời chị đi chơi đêm.
Trước khi ra cửa, chị nhìn lên lịch, ngày 1 tháng Tư.
"Em cảnh cáo anh, cầu hôn trong ngày Nói dối là em sẽ giận lắm đấy."
Chị đập mạnh vào đầu anh ấy. Cho dù chị đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy một trăm lần.
Anh ấy nhoẻn miệng cười ra vẻ thần bí, xòe rộng ô.
4
"Sau đó thì sao?"
Cậu học sinh cấp ba chơi oẳn tù tì bị thua kia tì hẳn người lên quầy bar, dám bạn cậu ta cũng chen chúc bên cạnh, quây thành một vòng.
Không biết từ đoạn nào của câu chuyện, cả đám đã túm tụm lại đây.
Vua gọi lung tung cũng kéo ghế xích lại gần, dỏng tai lên lắng nghe.
Còn Sumatra chẳng biết từ lúc nào đã được bà chủ ôm vào lòng, ngủ say tít.
"Sau đó, chị ở đây, đợi một người."
Bà chủ cười, không có nước mắt, cũng không có vẻ gì bi thương.
Nhưng tôi lại khóc.
Tôi không biết nên mở miệng thế nào để hỏi "anh ấy" cuối cùng ra sao.
Nhưng tôi biết tại sao bà chủ lại mở ra quán cà phê cơ hồ như để ăn không ngồi rồi này.
Tại sao trên thực đơn lại có một món cà phê Bà chủ đặc chế. Vậy là đủ rồi.
"Cô ơi, tại sao khi kể lại những chuyện này cô chẳng khóc gì cả?" Cu cậu học cấp ba kia hỏi, động tác len lén ngẩng đầu lên để nước mắt trôi ngược vào trong của cậu ta đã bị tôi phát hiện từ sớm.