Hai người mở cửa xuống xe, là bọn họ đột nhiên chuyển hướng nên mới bị xe phía sau đυ.ng phải.
Sau khi lôi Đường Tuyết Thanh ra tới, cô ả đã khóc đến sắp ngất xỉu.
“Hu hu hu, ba mẹ, con không phải cố ý, con cho rằng chị gái gọi con, con sợ chị ấy có việc nên phân tâm, đừng trách chị gái, đều là con sai.”
“Tuyết Thanh, không phải ai sai, có phải cánh tay của con bị thương hay không, chúng ta mau đi bệnh viện.”
Thấy Đường Thập Bát một chút việc cũng không có nên để nàng đợi ở đây chờ bàn giao với cảnh sát, ba người ngăn cản một chiếc xe rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện.
[Ai nha, cuối cùng đi rồi, hai mắt mình cuối cùng cũng trị hết bệnh.]
[Chưa trị tốt: ba mẹ mắt mù, thật thiên vị.]
Ba mẹ Đường đã lên xe nghe được lời này, trong lòng khó chịu muốn chết.
Là bọn họ không tốt, xong việc bọn họ sẽ bồi thường con bé thật tốt.
[Ký chủ, Đường Tuyết Thanh chỉ là bị thương một xíu, căn bản không có việc gì, chỉ là làm cái kiểm tra rồi liền quay trở về, ba mẹ cô căn bản không nhớ tới cô.]
Đường Thập Bát phối hợp với cảnh sát giao thông, xử lý xong chuyện tai nạn xe cộ, ăn một chút đồ ăn rồi tự mình lái xe trở về nhà họ Đường.
Lúc này ba người đã về nhà, nghe được chuông cửa, tưởng là ai, vừa mở ra, phát hiện là Đường Thập Bát.
Ba mẹ Đường thấy nàng, sắc mặt trắng nhợt một chút.
Trời ạ! Bọn họ quên luôn con gái ruột ở bên ngoài.
Hai người đều áy náy đi tới.
“Thập Bát, con không sao chứ? Thực xin lỗi, là ba mẹ sai, ba mẹ nên lưu lại số điện thoại cho con.”
[Hừ! Căn bản không để ý đến mình, chờ đến khi mình để dành được nhiều tiền, mình sẽ tự mình rời đi, mình nhưng không muốn giống như bọn họ, ở đây chờ bị Đường Tuyết Thanh hại chết.]
Cái gì!
Đường Tuyết Thanh sẽ hại bọn họ?
Sao có thể có khả năng?
Nhưng bắt đầu từ khi nhận lại Đường Thập Bát, những thứ nàng nói, đều đã xảy ra.
Chẳng lẽ mắt bọn họ thật sự bị mù?
“Là chị gái đã trở lại sao?”
“Đều do em, quên nhắc nhở ba mẹ, chị cũng đừng trách ba mẹ, em bị thương một mình không tiện, bọn họ vì chiếu cố em nên mới quên, chị đừng tức giận, được không?”
Đường Tuyết Thanh nhìn thấy mà thương, ba mẹ Đường theo thói quen muốn đi dỗ dành cô ả, lại nhớ đến con gái ruột đang ở đây, lại nhịn xuống.
“Thập Bát, đã cơm tối chưa, mẹ cho người giúp việc nấu cho con.”
[Đã sớm ăn, chờ các người nhớ tới tôi, rau kim châm đều lạnh.]
“Mẹ, con muốn đi nghỉ ngơi, phòng của con ở đâu?”
Tống Giai lại xấu hổ, bọn họ căn bản không sai người sửa sang lại phòng.
[Ba mẹ mắt mù, liền phòng cũng không chuẩn bị cho mình liền đi đón mình về, mình đột nhiên hối hận, muốn chạy.]
Tống Giai hoảng hốt giữ chặt tay Đường Thập Bát, nhanh chóng nói.
“Là mẹ không đúng, con trước tiên ngồi chờ một hồi, mẹ bảo người giúp việc đi thu thập cho con một phòng.”
“Mẹ, để chị gái ở phòng con đi, chị gái mệt mỏi, để cho chị gái nghỉ ngơi trước đi, buổi tối con còn có thể trò chuyện với chị ấy nữa.”
[Tôi mới không ngủ với cô, ngủ ở phòng cô, cô liền vu hãm tôi trộm dây chuyền của cô, kết quả bị chính cô giấu ở đáy dưới giường.]
[Ngày hôm sau ba mẹ nói tôi tay chân không sạch sẽ, liền đồ vật của em gái cũng trộm, còn không cho tôi ăn cơm.]
Tống Giai khẽ cắn môi, nhanh chóng sai người giúp việc đi chuẩn bị phòng.
“Không có việc gì, thời gian vẫn kịp, Thập Bát, con trước ngồi ăn chút trái cây đi.”
Đường Thập Bát ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, về phần trái cây trên bàn, nàng động cũng không động một chút.
[Ăn no căng rồi~ ai hiểu cho đây, một người ăn hơn ba cân cá nướng, chẹp chẹp.]
[Ông chủ tiệm cá nướng thật đẹp trai quá đi, ở trần nửa người trên nướng cá, còn có cơ bụng tám múi, a ~ mình chính là như vậy bị anh ta hấp dẫn tới.]
[Vì có thể nhìn anh ta nhiều thêm hai miếng, mình sống sờ sờ ăn phần cho ba người, quá khó khăn rồi.]
[Hiện tại no quá, thật muốn ói, ôi trời ơi! Nhìn mình sẽ không giống như đang mang thai đấy chứ~]
[Thôi, không sinh ~ không nuôi nổi ~]
Ba mẹ Đường một lời khó nói hết, sức tưởng tượng của con gái ruột bọn họ thật phong phú……
[Kỳ thật mình cũng hy vọng, có người có thể yêu mình giống như chủ tiệm cá nướng yêu cá nướng, nhưng ba mẹ mình… Bọn họ không thích mình, về sau còn sẽ khi dễ mình… Đuổi mình đi…]