Chương 5: Trộm dây chuyền?

Giờ phút này, Tống Giai khó chịu muốn chết, đang muốn trò chuyện cùng Đường Thập Bát, Đường Tuyết Thanh đột nhiên gọi bà.

“Mẹ, tay con có chút đau, có phải là bị nhiễm trùng hay không?.”

Vừa nghe con gái nuôi đau tay, Tống Giai nhanh chóng qua đi xem miệng vết thương cho cô ả.

Nhưng nào có miệng vết thương gì……

Đường Thập Bát vân đạm phong khinh, dứt khoát đi về phòng của chính mình.

Phòng còn đang được thu thập, bên trong ngoại trừ một cái giường và một tấm chăn thì cái gì cũng không có.

Nàng cũng mặc kệ, sau khi người giúp việc rời khỏi, trực tiếp nằm xuống ăn dưa.

[Cô nàng giúp việc này cư nhiên còn muốn bò lên giường ba mình, mỗi lần còn trộm qυầи ɭóŧ của ba mình, dùng sức ngửi.]

[Oa, thừa dịp ba không ở nhà, cô ta còn trộm mặc đồ lót của ba, cái gì, hiện tại cô ta đang mặc qυầи ɭóŧ của ba?]

Đường Thập Bát ăn dưa ăn say mê, mà ba Đường lúc này thì đã da đầu đều tê dại.

Cũng mặc kệ có phải thật sự hay không, nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

Tống Giai cũng nghe thấy, cũng không thể nhịn được nữa mà đi theo.

Ở phòng ngủ, Đường Thừa đang tìm qυầи ɭóŧ, phát hiện không thiếu qυầи ɭóŧ thì nhẹ nhàng thở ra.

[Ông ba mắt mù kia của mình vĩnh viễn sẽ không phát hiện qυầи ɭóŧ của chính mình bị mất, bởi vì cô nàng giúp việc kia đều sẽ đổi cái mới cho ông ấy.]

Đường Thừa nhanh chóng đem qυầи ɭóŧ lấy ra ngửi ngửi, phát hiện qυầи ɭóŧ không có bất luận hương vị gì, giống như đồ mới.

“Anh đang làm cái gì vậy, ghê tởm.”

Tống Giai vừa tiến đến liền thấy ông xã ở ngửi qυầи ɭóŧ của mình, sắc mặt có chút khó coi.

Đường Thừa nhanh chóng buông qυầи ɭóŧ.

“Anh chỉ là xem có mùi mốc hay không, đúng rồi, anh thấy qυầи ɭóŧ này quá đơn điệu, vừa lúc anh có một cây bút không thấm nước, để anh vẽ chút hình ở mặt trên.”

Đường Thừa đánh ký hiệu, nếu là người giúp việc thật sự lấy, ông sẽ lập tức phát hiện.

Tống Giai cảm thấy hành vi của Đường Thừa có chút kỳ quái.

Một cái phỏng đoán hình thành ở trong đầu bà.

Hay là, ông xã cũng có thể nghe thấy tiếng lòng?

Bằng không, chuyện qυầи ɭóŧ phải giải thích như thế nào.

Từ sau khi về nhà, Đường Thập Bát vẫn luôn không đi ra, Đường Tuyết Thanh tới gõ cửa, nàng mới chậm rì rì bò ra khỏi giường mở cửa.

“Làm cái gì?”

Đường Tuyết Thanh không ngủ được tới tìm nàng làm cái gì.

“Chị gái, em chỉ là muốn nói chuyện với chị, em có thể đi vào không?”

Đường Thập Bát để cô ả đi vào, hệ thống lại vang lên.

[Hệ thống: Có dưa có dưa.]

[Đường Tuyết Thanh cố ý đem dây chuyền giấu ở dưới đáy giường của mình, ngày hôm sau tới tìm, nói tìm không thấy rồi lại cố ý nhặt lên, sau đó ba mẹ oan uổng mình nhặt được dây chuyền không trả cho cô ta?]

Ba mẹ Đường cẩn thận lắng nghe, vừa nghe Đường Tuyết Thanh sẽ cố ý bôi nhọ Đường Thập Bát, hai người có chút do dự.

Trang sức châu báu bọn họ đưa cho Đường Tuyết Thanh thực sự có rất nhiều, không cần thiết bởi vì một cái dây chuyền mà đi bôi nhọ Đường Thập Bát.

“Chị gái, hôm nay là em không tốt, em là tới để xin lỗi chị, hy vọng chị có thể tha thứ cho em.”

“Em vẫn luôn hy vọng em có một người chị gái, như vậy liền có người có thể bảo hộ em.”

[Ai nha, tôi cũng muốn có một người chị gái, có thể bảo hộ cho tôi.]

“Chị gái, chị nhất định sẽ không tức giận, đúng hay không?”

[Chị gái, chị nhất định sẽ không tức giận, đúng hay không? A ~ đúng đúng đúng đúng.]

Ba mẹ Đường …… Âm dương quái khí này là học ở đâu vậy.

Giả vờ một hồi, thấy Đường Thập Bát cuối cùng cũng tha thứ mình, cô ả vứt lại dây chuyền đứng dậy rời đi.

“Chị gái, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chờ Đường Tuyết Thanh rời đi, Đường Thập Bát quả thực nhặt được một sợi dây chuyền ở dưới đáy giường.

[Oa, thật đúng là ném lại một sợi dây chuyền nha, vừa thấy liền biết rất đắt, cái thứ đỗ nghèo khỉ như mình không xứng có được, thùng rác càng xứng.]

Một cái đường parabol rơi xuống, tiểu tử thùng rác xứng với dây chuyền cao quý.