Chương 3: Thiên kim giả- giả nhân giả nghĩa

Hai người nhìn về phía mặt sau, phát hiện bóng người đều không thấy, sắc mặt có chút khó coi lên.

Đường Tuyết Thanh còn đang cho rằng ba mẹ sẽ tức giận trách cứ Đường Thập Bát, liền nghe mẹ Đường nhàn nhạt nói.

“Đi chậm một chút, chờ chị gái con một chút.”

Đường Tuyết Thanh sắc mặt cứng đờ, vội vàng nhìn ra phía sau, kết quả cái gì cũng không có? Đường Thập Bát đâu?

Cô ả có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích.

“Ba mẹ, vừa rồi không phải là con cố ý, con cho rằng có người đẩy con một phen, đều do tối hôm qua con khóc quá lâu không ngủ đủ, sinh ra ảo giác.”

“Ồ, mọi người còn chưa xuống lầu sao, vừa rồi quên chút đồ, con trở về lấy một chút, đi thôi.”

[Ha hả, giả nhân giả nghĩa, chiếm thân phận của mình 18 năm, còn muốn hãm hại mình, không có cửa đâu, ka ka ka.]

Nghe Đường Thập Bát ở trong lòng mắng Đường Tuyết Thanh, trong lòng ba mẹ Đường có chút hụt hẫng.

Đường Tuyết Thanh nuôi 18 năm, vẫn luôn là bảo bối trong lòng bọn họ, ngẫu nhiên phạm chút sai, cũng là nhân chi thường tình.

Huống chi, sau khi con gái nuôi biết thân phận thật của chính mình vẫn luôn không có cảm giác an toàn, bọn họ chỉ là muốn yêu thương con bé nhiều hơn một chút, để con bé an tâm.

Bọn họ hy vọng con gái ruột có thể hiểu cho bọn họ một chút, đừng nhắm vào Đường Tuyết Thanh, người một nhà ở chung thật tốt.

Đi xuống lầu, Đường Tuyết Thanh nói muốn tự mình lái xe, không muốn để ba ba phải mệt.

Ba Đường mềm lòng, vẫn là con gái nuôi hiểu chuyện hơn một chút, con gái ruột vừa thấy liền biết không dễ chọc.

Mẹ Đường lại do dự, vừa rồi bà nghe thấy Đường Tuyết Thanh sẽ cố ý gây ra tai nạn xe cộ.

Bà vẫn không tin, có lẽ, Tuyết Thanh không bất kham như vậy đâu.

Đường Thập Bát không ngăn cản, dù sao lần này cũng sẽ không mất mạng.

Lên trên xe rồi, Đường Tuyết Thanh đột nhiên hỏi nàng.

“Chị gái, sau khi trở về em sẽ đối xử với chị thật tốt, chỉ cần chị không hận em, cái gì em đều có thể cho chị, được không?”

Bộ dáng rộng lượng làm Đường Thập Bát cạn lời.

“Vốn dĩ chính là của chị, cái gì mà gọi là em cho chị.”

[Được lắm, vậy cô đưa hết tiền cho tôi đi, tôi chỉ cần tiền.]

Đường Tuyết Thanh lại khóc lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía ba mẹ Đường.

“Ba mẹ, có phải là con không nên nói loại này lời nói như vậy hay không, lòng con đột nhiên thật là khó chịu, con chỉ là muốn đánh tốt quan hệ với chị gái, nhưng chị hình như cũng không thích con.”

“Thập Bát vừa mới nhận thức chúng ta, khẳng định không phải cố ý, Tuyết Thanh, mau lái xe đi.”

Mẹ Đường vẫn là nhận biết đúng sai, vẫn luôn là Đường Tuyết Thanh đang nói chuyện, con gái ruột chỉ là lười không muốn phản ứng mà thôi.

Đường Tuyết Thanh cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Sau khi xe khởi động, Đường Thập Bát mơ màng sắp ngủ.

[Hệ thống: Ký chủ, sắp xảy ra tai nạn xe cộ, mau tỉnh lại.]

[A, sắp xảy ra tai nạn xe cộ, Đường Tuyết Thanh sẽ bị thương ở cánh tay, ba mẹ chỉ là vết thương nhẹ, cái gì? Mình bị nghiêm trọng nhất? Mình thiếu chút nữa thì bị hủy dung, vậy thì không thể được, tuy rằng mình lười, nhưng mình thích gương mặt này.]

Cái gì? Con gái ruột sẽ bị hủy dung?

Ba mẹ Đường hoảng sợ, nhanh chóng nhìn về phía trước, xe chạy rất chậm, rốt cuộc là vì sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ?

Đường Tuyết Thanh đột nhiên quay đầu lại đây, hỏi Đường Thập Bát.

“Chị gái, chị vừa mới gọi em sao?”

“Ai gọi em, lái xe cho tốt, đừng quay đầu.”

Đường Tuyết Thanh mất mát quay người lại, liền nghe đùng một tiếng, xe bị người ta đυ.ng phải một cái.

Đường Tuyết Thanh không cài đai an toàn, cả người nện lên mặt kính, bị đau sợ hãi kêu lên một tiếng.

Ba mẹ Đường cũng bị đập mạnh về phía trước, còn may có ghế phía trước chặn lại.

Mẹ Đường nhanh chóng đến xem Đường Thập Bát, thấy nàng đã ôm đầu ngồi xổm dưới chỗ ngồi, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.