Chương 2: Một màn cha hiền con thảo

Chỉ là Đường Tuyết Thanh đột nhiên lại khóc nói.

“Chị gái, em không tính là con gái nhà họ Đường, chờ đến sau khi chị trở về, nếu chị không thích em, em liền dọn đi ra ngoài ở.”

“Em sợ chị oán giận em đoạt vị trí của chị, đoạt ba mẹ, còn có các anh trai.”

“Em có tự mình hiểu lấy, chờ chị trở về, em liền thu thập hành lý.”

“Em chỉ là luyến tiếc ba mẹ, hy vọng sau khi em dọn đi, chị có thể thay em chiếu cố tốt bọn họ.”

Thấy Đường Tuyết Thanh khóc, hai người kia nhanh chóng an ủi cô ả.

Mẹ Đường: “Ai nói con phải dọn ra ngoài, con vĩnh viễn là con gái ngoan của ba mẹ, sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.”

Ba Đường: “Đúng vậy, chị gái con có gì, con cũng sẽ có cái đó, nhà họ Đường chúng ta nuôi con.”

Đường Tuyết Thanh đáng thương nhìn Đường Thập Bát.

“Chỉ là, sau khi chị gái trở về, rốt cục vẫn cần công bố thân phận của chị ấy với bên ngoài, người khác vừa biết, sẽ mắng con không biết tốt xấu.”

Ba Đường: “Sẽ không, chúng ta sẽ không công bố thân phận của con bé, liền nói hai đứa là chị em song sinh, chị gái con thân thể không tốt, được nuôi ở ở nông thôn, được không?”

Lúc này Đường Tuyết Thanh mới lau khô nước mắt.

“Cảm ơn ba mẹ, vẫn là hai người thương con, không giống chị gái, vẫn luôn ở bên ngoài chịu khổ.”

Một màn cha hiền con thảo làm Đường Thập Bát muốn ói.

[Mù mắt chó mình mà, mau mau, có ai tới chữa dùm với, quả nhiên là nữ chính trà xanh.]

[Đợi lát nữa cô ta còn muốn tự mình lái xe, cố ý gây ra tai nạn xe cộ, nói là mình sai, là mình làm cho tâm tình cô ta không tốt, làm cho cô ta gây ra tai nạn xe cộ, sau đó, mình sẽ bị người trong nhà chán ghét.]

[Hệ thống: Ký chủ, hay là chúng ta đừng quay về nữa, nữ chính có hào quang vai chính, không chơi chết cô ta được.]

[Kệ chớ, ai thích người đó chơi, tôi chỉ nằm chờ chết, quỳ gối sống an ổn thôi.]

Con gái ruột có địch ý rất lớn với con gái nuôi, làm sao bây giờ?

Con gái nuôi là bọn họ nuôi từ nhỏ đến lớn, sao có thể cố ý gây ra tai nạn xe cộ hại bọn họ.

Hai người lấy giấy tờ xét nghiệm huyết thống, tại đây nhận người thân thành công.

Đường Thập Bát thu thập hành lý.

Nàng chỉ có một valy nhỏ, bên trong là giấy tờ thân phận cùng thẻ ngân hàng, còn lại những thứ khác cái gì cũng không mang theo.

Nhìn căn nhà mình ở hai ngày sau khi xuyên qua, Đường Thập Bát không có một chút cảm tình xoay người.

Nàng vốn là không phải nguyên chủ của thân thể này, nàng là nữ minh tinh Đường Thập Bát trùng tên trùng họ, bởi vì ung thư, nàng mới trọng sinh đến thân thể này.

Đời trước nàng cẩn trọng kiếm được rất nhiều tiền, lại không đổi được một khối thân thể khỏe mạnh.

Đời này, nàng tính toán nằm xõa ăn dưa, vừa lúc nhà họ Đường không thiếu tiền, cẩu thả cả đời cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là, nhà họ Đường sẽ phá sản, người nhà sẽ chết sạch.

Liền nàng cũng sẽ bị nam chính trả thù ném vào trong biển cho cá ăn.

[Ký chủ, không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ ăn dưa, tích cóp đủ điểm, liền có thể đổi đồ vật chính mình muốn, bao gồm cả tiền.]

[Đổi như thế nào mà đổi, mày ngay cả gian hàng cũng chưa mở, đổi cái shit.]

[Hệ thống: Không phải bởi vì chúng ta vừa mới tới sao, cố lên!]

Lúc đi xuống lầu, Đường Tuyết Thanh mang giày cao gót bước đi lộc cộc, sợ cô ả bị ngã, hai người kia bảo cô ả đi chậm một chút, còn con gái thân sinh đi ở phía sau thì mặc kệ không hỏi.

[Ai nha, các người nhưng đến đỡ cô ta cẩn thận chút đi.]

[Đợi lát nữa cô ta nhất định sẽ té ngã, còn nói có người đẩy cô ta, mình phải cách xa cô ta một chút, miễn cho cứt chó dính lên người.]

Hai người kia nhìn thoáng qua phía sau, liền thấy Đường Tuyết Thanh đi phía trước đột nhiên lảo đảo, giống bị người đẩy một phen, nếu không phải hai người đỡ cô ả, cô ả xác định là sẽ vững chắc từ trên cầu thang lầu té xuống.

“Hu hu, ba mẹ, vừa rồi giống như có người đẩy con một chút, nhất định là con sinh ảo giác, chị gái sẽ không làm như vậy.”