Chương 1: Thiên kim giả - giả khóc giả gào giả từ bi

[Đinh, ký chủ, có dưa lớn, mau dậy ăn.]

Đường Thập Bát vừa nghe có dưa, vội vàng từ trong ổ chăn chui ra.

Trong lòng kích động tâm, hai tay run rẩy.

[Mau mau, tôi muốn ăn dưa.]

[Bên ngoài có ba người tới, một người đàn ông, hai người phụ nữ. Trong đó một người là mẹ cô, một người là ba cô.]

[Một người khác là thiên kim giả chiếm thân phận của cô, Đường Tuyết Thanh.]

[Bọn họ là tới nhận thân.]

[Người đã tới rồi, mau đi mở cửa.]

Chuông cửa vang lên, Đường Thập Bát nhào qua đi mở cửa.

Ngoài cửa đứng ba người, cùng hệ thống nói giống nhau như đúc, không sai chút nào, đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá nàng.

Nàng nhịn không được mà chửi bới.

[oa ᶘ ᵒᴥᵒᶅ, đây là ba mẹ ruột mắt mù của mình sao.]

Ai đang nói chuyện?

Thấy không ai mở miệng, ba mẹ Đường cho rằng gặp ảo giác, lại có giọng nói truyền đến.

[Chậc chậc, ba mẹ mắt mù, con gái ruột không yêu, chỉ yêu con gái giả, khó trách cuối cùng bị hại chết.]

Đường Thập Bát nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Các người tìm ai?”

Không sai! Chính là giọng nói này!

Vừa rồi là Đường Thập Bát đang nói chuyện.

Bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của Đường Thập Bát?

Hai người trong lòng kinh nghi bất định, có điểm không thể tưởng tượng.

Tống Giai nhìn về phía ông xã, thấy biểu tình của ông ấy không có gì biến hóa.

Chẳng lẽ chỉ có bà có thể nghe thấy?

“Chúng ta là người nhà của con, Thập Bát, mấy năm nay con chịu khổ rồi.”

Tống Giai lau nước mắt, trong mắt đầy vẻ đau lòng.

[Chịu khổ? Không không không, con gái ruột của các người đã vinh đăng thế giới cực lạc, giờ hẳn là đang hưởng phúc rồi.]

[Chỉ để lại tôi thương tâm, vô thố, giãy giụa, buồn rầu (┯_┯).]

[Hai người có biết, tôi là muốn gặp hai người cỡ nào hay không?!]

[Mọi người trong nhà, các người cuối cùng cũng tới, chẳng qua……]

[Lúc trên đường tới, Đường Tuyết Thanh nhất định đã nói rất nhiều lời bậy về mình đi, nói mình là kẻ không ra gì, vô danh tiểu tốt, thanh danh kém cỏi.]

[Còn nói mình khả năng có bệnh, là bệnh điên, sẽ cắn người →_→.]

[Con gái giả nói cái gì, các người liền: đúng đúng đúng, con nói đều đúng. Con gái giả: Hì hì hì, ba mẹ thật tốt.]

Nói giống nhau như đúc!

Trên đường ba mẹ Đường đi tới đây, xác thật rất vui mừng.

Nghe Đường Tuyết Thanh nói con gái ruột là kẻ không ra gì trong giới giải trí, có nhiều tật xấu, thể chất chiêu hắc, bọn họ dần dần có chút thất vọng.

Thậm chí suy nghĩ, thanh danh của con gái ruột thối như thế, đón trở về có cái tác dụng gì.

Con gái giả nuôi 18 năm, có tình cảm, sai thì liền sai đi.

Nhưng nghe trong lòng Đường Thập Bát nghĩ như thế, bản mặt già của bọn họ vẫn là có chút không nhịn được.

Đến nỗi nói bọn họ bị con gái giả hại chết, sao có thể có khả năng chứ.

Đường Tuyết Thanh ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời, lại hiếu thuận với bọn họ, là áo bông nhỏ tri kỷ, là bảo bối trong lòng bàn tay cả nhà.

Con bé nhu nhược ngay cả gϊếŧ gà đều không có sức, sao có thể có khả năng hại người.

[À, mình chỉ muốn làm quần chúng ăn dưa, bọn họ không thích mình, mình cũng lười đến để ý đến bọn họ.]

Hai người nghe con gái ruột nói bọn họ không thích con bé, trong lòng có chút áy náy.

“Tôi không có người thân, các người tìm lầm người rồi.” Nói xong liền muốn đóng cửa lại.

“Chị gái, chúng ta thật sự là người nhà của chị, em là em gái của chị, đây là ba và mẹ.”

Đường Tuyết Thanh đứng ra nhất nhất giới thiệu cho nàng.

Nàng một bộ khϊếp sợ:

“Thật vậy chăng? Các người thật là người nhà của tôi?”

[Vẫn là nên giả vờ một chút đi, dù sao cũng là con gái nhà họ Đường, rốt cuộc vẫn phải nhận tổ quy tông.]

[Chẳng qua, Đường Tuyết Thanh giả vờ còn giỏi hơn mình, một bộ nhu nhu nhược nhược, nhìn thấy mà thương.]

[Tiếp theo cô ta khẳng định sẽ nói: Ai nha, chị gái, cuối cùng cũng tìm được chị rồi, tuy rằng thanh danh của chị không tốt, nhưng chỉ cần sửa lại, nhất định sẽ biến tốt.]

Quả nhiên, liền nghe Đường Tuyết Thanh từ từ nói tới.

“Là thật sự, chị gái, ba mẹ thật sự thực lo lắng chị, tuy rằng thanh danh của chị trong giới giải trí không tốt, nhưng chỉ cần chị nghiêm túc sửa đổi, nhất định sẽ biến tốt.”

Lời nói không sai biệt lắm làm Đường Thừa cùng Tống Giai trầm mặc.

Giống như là một lần nữa nhận thức lại cô con gái nuôi này vậy.

Nhưng bọn họ không nghĩ quá nhiều, rốt cuộc địa vị của con gái nuôi trong lòng ở bọn họ rất quan trọng, ai cũng không thay thế được.