Ba Đường cũng gắp đồ ăn cho Đường Thập Bát, mong đợi nhìn nàng, cầu khen.
“Cảm ơn ba.”
[Mắt của ba cũng không mù, chẳng qua, ông ấy sẽ để Đường Tuyết Thanh vào công ty làm, chờ cô ta vào công ty, nhìn thấy danh ngạch buôn bán của công ty, cô ta sẽ trộm tin cơ mật bán cho công ty đối thủ kiếm khoản thu nhập thêm.]
Ba Đường đột nhiên no rồi, đứng lên.
“Đừng lưu lại đồ ăn cho Đường Tuyết Thanh, nếu nó muốn ăn thì tự mình làm.”
Nói xong, liền đi đến thư phòng gọi điện thoại, để tổng giám đốc tài vụ công ty đừng đem danh ngạch buôn bán cấp bất luận kẻ nào xem, bao gồm con gái nhà họ Đường.
Ông đây là vì để phòng ngừa vạn nhất.
Có thương Đường Tuyết Thanh như thế nào thì con bé rốt cuộc vẫn là một người ngoài.
Đường Tuyết Thanh cho rằng đến giờ cơm tối sẽ có người tới khuyên cô ả xuống ăn cơm.
Kết quả đều đã tám giờ, một chút động tĩnh cũng không có.
Cô ả đành phải mở cửa xuống lầu, dưới lầu một người cũng không có, cô ả vội vàng hỏi người giúp việc.
“Ba mẹ tôi đâu?”
“Ông chủ ở thư phòng, bà chủ mang theo chị gái cô đi tản bộ rồi.”
Không ai ở đây, Đường Tuyết Thanh sắc mặt âm trầm.
“Vì sao không ai gọi tôi xuống ăn cơm?”
Người giúp việc bị biểu tình của cô ả dọa sợ, nhanh chóng nói.
“Ông chủ nói không cần kêu cô, nói nếu cô đói bụng thì tự mình nấu cơm.”
“Không có khả năng, trước kia bọn họ đều sẽ tới dỗ dành mình, vì cái gì, chẳng lẽ là Đường Thập Bát nói cái gì trước mặt bọn họ.”
Đường Tuyết Thanh cắn móng tay, xoay người đi đến thư phòng,
Cô ả đinh trước là nhận sai để ba tha thứ cho cô ả, sau đó lại dỗ dành ba, như vậy cô ả sẽ vẫn như cũ…là người được sủng ái nhất.
Về phần Đường Thập Bát, chỉ cần ngăn cản ba mẹ công bố thân phận của cô ta, chờ đến khi cô ta thân bại danh liệt, người nhà họ Đường còn muốn cô ta mới là lạ.
“Ba, con có việc muốn nói với ba.”
Đường Tuyết Thanh gõ cửa đi vào, vừa lúc Đường Thừa xong việc, vội vàng đóng máy tính lại.
Từ khi biết Đường Tuyết Thanh sẽ đem chuyện cơ mật bán cho người khác, ông liền có chút phòng bị đối với Đường Tuyết Thanh.
Nhưng vẫn thương cô ả như cũ không giảm.
“Tuyết Thanh, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hu hu hu, ba, hôm nay là con không đúng, con không nên cầu tình, ba đừng nóng giận, con cũng không nghĩ tới người giúp việc là loại người như vậy.”
“Mẹ cũng rất thất vọng về con, nhưng con chỉ là lo lắng ba mẹ có chị gái sẽ không yêu con, cho nên con mới nghĩ thay người giúp việc nói nói mấy câu, rốt cuộc, cô ấy ngày thường là một trong số không nhiều người lắm đối xử tốt với con.”
Thấy Đường Tuyết Thanh ủy khuất rơi lệ, ba Đường cũng cảm thấy chính mình làm có chút quá mức.
Rốt cuộc ở tuổi này, phạm chút sai là bình thường.
“Ba không tức giận, con còn chưa ăn cơm đúng không, người giúp việc còn chưa đi, con bảo người giúp việc làm cho con đi.”
“Cảm ơn ba, con thích ba nhất.”
Đường Tuyết Thanh tiến lên ôm lấy Đường Thừa làm nũng, lại khôi phục tinh thần.
Đường Thừa xoa xoa đầu cô ả, vẻ mặt sủng ái.
Được rồi, chỉ cần con bé không gây chuyện, cùng lắm thì khi tiễn đi cho nhiều tiền một chút thì được rồi.
Đột nhiên, ông nghĩ muốn thử lòng Đường Tuyết Thanh một chút.
“Đúng rồi Tuyết Thanh, gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, cần năm mươi triệu vốn lưu động, con có không? Cho ba mượn sau này lại trả lại cho con.”
Đường Tuyết Thanh thân thể cứng đờ.
Năm chục triệu, đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm mà cô ả có.
Cô ả buông ba Đường ra, có chút mất mát mở miệng.
“Ba, con cũng rất muốn hỗ trợ, chỉ là con không có nhiều tiền như vậy, con mượn cho ba một ít được không?”
“Con mượn ai?”
“Các anh trai khẳng định có.”
Đường Thừa thất vọng, kết quả vẫn là muốn dùng tiền nhà ông đây mà, may mà lúc trước phân thời điểm cổ phần, nhớ tới Đường Tuyết Thanh còn nhỏ, liền không phân cho con bé.
Hiện tại nghĩ đến, chỉ có thể nói là may mắn.
“Ài, vậy thì thôi, các anh trai của con đều đã cho mượn, nếu là lần này có thể vượt qua, có thể kiếm được khoảng chừng vài tỷ.”
Cái gì! Vài tỷ?
Đường Tuyết Thanh rối rắm, dường như tưởng tượng đến cái gì, cô ả lại nói.
“Ba, con sẽ nghĩ cách cho ba, nếu là con có thể mượn được năm chục triệu, đến lúc đó khi ba trả tiền cho con thì nhớ cho con chút khen thưởng đấy.”