Chương 10: Ba mẹ nhìn ra tính cách thực sự của con gái nuôi

Khi Đường Tuyết Thanh khϊếp sợ ngẩng đầu, Đường Thừa đã chạy tới kéo bà xã.

Cũng không thể đem người đánh chết, đánh chết sẽ phải ngồi tù.

Tống Giai cuối cùng cũng khôi phục lý trí, người giúp việc nằm trên mặt đất kêu rên cùng bà đẹp đẽ sang quý, hình thành tiên minh đối lập, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi bà vừa anh dũng tay không xé biếи ŧɦái.

Cảnh sát rất nhanh liền tới rồi, điều tra rõ nguyên do, chuẩn bị truy tố người giúp việc tội trộm cắp.

Đồ trộm cắp, là một cái qυầи ɭóŧ trị giá mười ngàn tệ.

Đám người đi rồi, Đường Tuyết Thanh cũng đi rồi, cô ả về phòng mình, chuẩn bị giận dỗi bỏ cơm.

Mỗi lần giận dỗi đều dùng loại phương pháp này, mục đích chính là để ba mẹ Đường cúi đầu trước.

Nhưng lần này, cô ả tính sai.

Tống Giai gọi Đường Thừa vào thư phòng.

“Ông xã, em chuẩn bị làm một bữa tiệc nhận thân, công bố Thập Bát với bên ngoài, về phần Đường Tuyết Thanh, em sẽ cho con bé một triệu làm bồi thường, để con bé rời khỏi nhà này.”

“Quà tặng mua cho con bé mấy năm nay, em cũng muốn thu hồi hết lại.”

Để nó cũng nếm thử cảm giác quẫn bách, cái gì đều tính rõ ràng.

Có thể cho nó một triệu, đã là không tồi.

Bà là mắt mù nên mới nuôi một con sói mắt trắng ở trong nhà.

Ba Đường có chút do dự, rốt cuộc vẫn là có tình cảm với con gái nuôi.

Tống Giai trực tiếp lạnh mặt xuống.

“Chẳng lẽ anh còn muốn giữ Đường Tuyết Thanh ở lại cái nhà này, bại hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả công ty của anh, anh mới vừa lòng?”

Ba Đường hít hà một hơi.

“Sao có thể có khả năng, con bé lại không có năng lực gì!”

“Nhưng em nghe được Thập Bát nói, nó sẽ gϊếŧ người, còn khiến thằng hai đi gánh tội thay nó ngồi tù!”

“Được, đều nghe em, trước đừng nói cho ba anh em bọn nó, bọn nó đều thiên vị Tuyết Thanh, có thể cho bọn họ ở chung một chút, xem ba người có thể nghe được tiếng lòng của Thập Bát hay không……”

Hai người đều khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.

“Anh/em cũng có thể nghe thấy?”

Được lắm, bọn họ đều nghe thấy, xem ra về sau có thể cùng nhau ăn dưa.

Chuyện tiệc nhận thân, còn phải đợi ba anh em kia đều đồng ý mới được.

Tống Giai để Đường Thừa đem tài khoản ngân hàng của ba người đều khóa lại, miễn cho bọn họ chuyển tiền cho Đường Tuyết Thanh.

Sau khi biết Đường Tuyết Thanh là một con sói mắt trắng, mẹ Đường chính là một phân tiền cũng không muốn cho cô ả.

“Mau gọi điện thoại khóa thẻ lại, nếu bọn nó là hỏi, liền nói công ty đã xảy ra chuyện, cần xử lý một đoạn thời gian.”

Ba Đường làm theo.

Chờ ông nói chuyện điện thoại xong, tiền của ba ông anh trai tất cả đều bị khóa lại.

Anh cả nhanh chóng gọi điện thoại cho ba Đường.

“Ba, sao thẻ của con lại bị khóa lại? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Là có chút vấn đề, tạm thời trước khóa lại, phí sinh hoạt mỗi tháng ba sẽ gửi cho các con một ít, đừng nói cho Tuyết Thanh, ba sợ con bé lo lắng.”

Kết thúc trò chuyện điện thoại, anh cả cũng không hoài nghi cái gì, sợ ba buồn rầu, trực tiếp gọi điện thoại cho anh hai, anh ba nói rõ tình huống.

Anh cả làm việc dưới trướng ba Đường, anh hai quản lý công ty giải trí, anh ba là nghệ sĩ dưới trướng anh hai.

Có thể nói, ba người đều rất có năng lực, cũng rất xuất sắc.

Nếu không vì gặp phải Đường Tuyết Thanh, tùy tiện lấy ra một người đều thỏa thỏa đáng đáng làm nam chính.

“Tuyết Thanh đâu, sao còn chưa xuống dưới ăn cơm?”

Lúc ăn cơm, ba Đường hỏi nhiều một câu, đây là thói quen.

Đường Thập Bát không nhúc nhích đũa, trong lòng nói thầm.

[Cô ta đang giận dỗi, còn đang chờ hai người đi dỗ dành cô ta kìa, hừ, tiện nhân chính là thích làm ra vẻ, mình đều sắp chết đói.]

Tống Giai bảo ba Đường đừng xen vào.

“Con bé đói bụng tự nhiên sẽ xuống dưới, anh xem, Thập Bát đều đói bụng.”

Ba Đường có chút lo lắng lay chiếc đũa.

“Thập Bát, ăn cái này, cái này ăn ngon.”

Tống Giai vui vẻ gắp đồ ăn cho Đường Thập Bát.

“Cảm ơn mẹ.”

[Oa, lạ nha, mẹ ruột cuối cùng cũng không cần ăn nói khép nép đi dỗ dành ả yêu tinh thích tác oai tác quái kia, mẹ ruột thật đẹp, rất yêu rất yêu.]

Ăn nói khép nép?

Thật đúng là như vậy, mỗi lần Đường Tuyết Thanh có việc, đều là bà đi dỗ dành.