Chương 12: Ba Đường hố lấy 50 triệu

Đường Thừa là nhân tinh, bằng không cũng sẽ không thể đem Đường thị làm to làm lớn.

“Đương nhiên sẽ khen thưởng cho con rồi, nhưng số tiền này còn phải tự nguyện chuyển cho ba, đây là giấy tờ xác nhận chuyển tặng, chỉ có như vậy, ba mới có thể danh chính ngôn thuận cầm tiền của con.”

Đường Tuyết Thanh đành phải ký tên, dù sao đại bộ phận tiền đều là nhà họ Đường cấp, nói thành cầm, ba sẽ chỉ cảm thấy cô ả hiểu chuyện mà thôi.

Sau khi ký tên xong, Đường Tuyết Thanh nói muốn gọi điện thoại liền đi ra ngoài, lại không nghĩ tới, cô ả vừa bị ba Đường chỉ số thông minh online hố.

Ba Đường cầm giấy xác nhận nhìn thoáng qua, cười hắc hắc.

“Dù là ai cũng không thể uy hϊếp công ty của mình, số tiền này, trước cất đi cho con bé, nếu con bé biểu hiện tốt thì lại cho con bé.”

Đường Thừa làm boss chục tỷ, tự nhiên là chướng mắt số tiền này, ông cảm thấy con cái nhà này cũng chưa từng ăn qua khổ, lần này, vừa lúc cai cho chúng nó bớt lại kiểu sống xa hoa da^ʍ dật một chút.

Đường Tuyết Thanh gọi điện thoại cho anh cả, hỏi anh có phải công ty thiếu tiền hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ả mới nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra công ty cần tiền là thật sự, chỉ cần cô ả cho mượn số tiền này, ba khẳng định sẽ càng yêu cô ả.

Cô lấy ra di động này, tìm tên một trong danh bạ, gọi đi:

“Chuyển tiền cho tôi, sau này chúng ta kiếm một khúc lớn.”

Rất nhanh, năm chục triệu vào tài khoản, Đường Tuyết Thanh qua tay liền chuyển cho Đường Thừa.

Thu được tiền, Đường Thừa cười, tâm tình cực tốt đi pha trà.

Hai người Tống Giai tản bộ trở về, đẩy cửa thư phòng ra, thấy ông đang uống trà, có chút ngoài ý muốn.

“Còn đang bận?”

“Bà xã, vừa mới nãy anh cũng đóng băng tiền của Tuyết Thanh rồi.”

Tống Giai giơ ngón tay cái lên với ông.

“Đóng băng như thế nào?”

“Anh để con bé tự nguyện chuyển tiền tặng cho anh, còn ký giấy xác nhận.”

Tống Giai tròng mắt vừa chuyển, lặng lẽ nói với ông.

“Vậy đừng trả, em nói cho anh một bí mật.”

Đường Thừa thò lại gần, hỏi.

“Bí mật gì?”

“Bàn trà này của anh, là hàng secondhand, em xem rồi, không đến mười ngàn tệ.”

Đường Thừa cả kinh, vội vàng kiểm tra bàn trà.

Lúc Đường Tuyết Thanh đưa tới có nói là triều Thanh, ông chính là đã khoe trong vòng bạn bè từ lâu.

May mà lúc trước không gọi bọn họ tới uống trà, bằng không mất hết mặt mũi rồi.

Ông nhanh chóng tra xét, phát hiện thật sự là hàng nhái cao cấp!

Ông tức đến ngực đều đau.

“Ngày thường cho tiền tiêu vặt, cũng phải đến trăm triệu, con bé vậy mà mua cho anh một cái bàn trà hàng nhái cao cấp, tiền kia,anh không trả cho nó nữa!”

Đường Thập Bát ở dưới lầu ăn trái cây.

Chỉ cần ba mẹ không mù, nàng ăn cái gì cũng đều yên tâm thoải mái, cũng không tính sổ.

Nàng vốn dĩ chính là ở trong lòng nói giỡn, ai sẽ bỏ phí cuộc sống tốt đẹp không cần chứ.

Nàng chính là quần chúng ăn dưa, ăn dưa, ăn dưa, mà không phải xem dưa.

Đường Tuyết Thanh ở một bên ăn cơm, hai người ai cũng không nói chuyện.

Sau khi ăn xong, Đường Tuyết Thanh mới mở miệng.

“Chị gái, gần đây công ty ba xảy ra chút vấn đề, chị cũng không thể lại để mẹ mua đồ cho chị nữa, những đồ kia thế nhưng tốn không ít tiền đâu.”

[Cái gì, công ty xảy ra vấn đề? Nhanh như thế sao? Có phải là mình đi nhầm nhà hay không, đến lúc công ty phá sản không phải còn 5 năm sao?]

Thư phòng, hai vợ chồng lỗ tai dán cửa ăn dưa.

Bởi vì, bọn họ phát hiện, khoảng cách quá xa, bọn họ liền không nghe được.

5 năm! 5 năm liền phá sản?

“Đồ chị mua cũng không đắt tiền như vậy, là mẹ đau lòng chị, muốn bồi thường cho chị mà thôi.”

“Chị gái, tuy rằng chị là do ba mẹ thân sinh, nhưng bọn họ cũng coi trọng thanh danh, về sau khi chị đóng phim, cũng không thể làm xằng bậy, nếu chị muốn kiếm tiền, em có thể bảo anh hai cho chị tài nguyên, những thứ chẳng ra sao kia, cũng đừng đi.”

“Phải không? Em làm người cũng tốt quá hen, vậy cảm ơn em nhé.”

Đường Tuyết Thanh nhíu mày, người này nghe không hiểu tiếng người sao? Vì cái gì không tức giận.

“Chị gái, anh hai tính tình không tốt, trong mắt anh ấy không dung nổi bất luận một hạt cát, chị là nghệ sĩ dưới trướng anh ấy, lại là em gái thân sinh, khi ở bên ngoài, chị cũng đừng lại để cho anh ấy mất mặt.”

“Về sau có việc, có thể nói với em, em có thể làm chủ giúp chị, rốt cuộc anh hai vẫn thương em nhất.”

[a, đúng vậy, anh hai thương cô nhất~thương cô nhất nha~thương cô nhất luôn~]

Hai người trong thư phòng……

“Đúng đúng đúng, vậy về sau liền vất vả em gái rồi.”

[Xời, đợi mà xem tôi bay lên.]