Chương 5

Chuyện công ty, phần lớn cha Quý đều giao cho Quý Dư Thận quản lý, chỉ có nghiệp vụ vô cùng quan trọng thì ông mới để mắt tới. Giống như việc kinh doanh khách sạn Quý Bồng này. Quý Dư Thận rất quen thuộc, gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc phụ trách quản lý, trong vòng mười phút đã có kết quả.

"Là khách sạn trên đường Thanh Long ở Nam Thành, hai tiếng trước Bạch Tuyên cùng một người đàn ông đi vào trước, nửa tiếng sau lại có thêm một người đàn ông khác bước vào, đến giờ vẫn chưa đi ra." Quý Dư Thận nghe điện thoại xong, sắc mặt không tốt lắm.

Trước đó anh ấy còn tưởng rằng Bạch Tuyên là bậc thầy quản lý thời gian bắt cá ba tay, không ngờ tới là loại phát triển này.

Mẹ Quý khẽ nhếch môi, không dám tin nói: "Con bé còn đang mang thai, không đến mức đó chứ?"

Cha Quý gõ gõ mặt bàn, nói: "Mặc kệ tình huống bên trong là gì, phải báo một tiếng cho nhà họ Nguyên. Nếu thật sự cưới một người như vậy vào, không riêng gì nhà họ Nguyên mất mặt, nhà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy. Cô ta ở khách sạn của chúng ta bao lâu rồi?"

Quý Dư Thận trả lời: "Đã ba tháng, thuê dài hạn. Khách cố định chính là hai người này, bên phía khách sạn không phát hiện ra điều gì bất thường."

Cha Quý gật đầu, nói: "Dù sao cũng là quyền riêng tư của khách, không phải chuyện cần báo cáo, nhưng cũng không thể để cho cô ta tiếp tục ở lại nữa. Biết đâu ngày nào đó xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn chúng ta."

Quý Dư Thận nghĩ ngợi, nói: "Nói là khách sạn cần nâng cấp cải tạo, ngừng kinh doanh một thời gian đi."

Cha Quý: "Con cứ thu xếp là được rồi, chú ý giữ bí mật, nhớ cho cô ta vào danh sách đen trong hệ thống."

Quý Dư Thận tự mình sắp xếp nên không nhắc tới nữa.

Cha Quý mẹ Quý mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, mẹ Quý mở miệng trước: "Ai sẽ là người đi nói cho cho hai chị em nhà họ Nguyên?"

Chuyện này thật xấu hổ. Cho dù là vì tốt cho nhà họ Nguyên, nhưng chưa chắc nhà họ Nguyên sẽ biết ơn, nói không chừng còn ghi hận nhà họ Quý trong lòng, dù sao cũng quá mất mặt.

[Ahhhhhhh! Thật sự muốn đến khách sạn Quý Bồng ăn dưa chời ơi. Nhưng Nguyên Tử Thần không đến đó, thì không làm lớn chuyện lên. Hay là mình thuê gửi tin nhắn thay báo cho anh ta biết nhở. Nhưng hình như mình không có phương thức liên lạc của hai chị em nhà họ Nguyên, làm sao bây giờ?]

[Nguyên Tử Thần, anh cố gắng tí đi, mau điều tra ra được khách sạn Quý Bồng đi, chắc chắn sẽ có bất ngờ lớn cho anh đấy!]

Quý Dư Tích kêu rên ở trong phòng.

Cha Quý mẹ Quý ở phòng kế bên hai mắt sáng rực, gửi tin nhắn thật sự là ý kiến hay!

Mẹ Quý lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng đặt một đơn hàng, cũng để lại nội dung gửi thay:

[Vợ sắp cưới của anh đang thuê phòng khách sạn với một người đàn ông tại khách sạn Quý Bồng trên đường Thanh Long ở Nam Thành để bàn chuyện làm ăn. Anh có thể tới đó ngay bây giờ.]

Bà còn rất tâm cơ, cũng không nói toàn bộ sự thật cho Nguyên Tử Thần biết. Thứ nhất, bà sợ người làm kinh doanh sẽ cảm thấy sự việc quá mức kỳ lạ, rồi đăng lên mạng sẽ không tốt. Hai là, lo lắng Nguyên Tử Thần bị tình yêu che mờ lý trí kia nghe thấy Bạch Tuyên ở cùng với hai người đàn ông, chỉ sợ cậu ta thật sự cho rằng đang bàn chuyện làm ăn.

Mẹ Quý bỏ điện thoại xuống: "Mẹ đi gọi bé Tích, chúng ta cùng nhau đi ăn dưa đi."

Khi Nguyên Tử Thần nhận được tin nhắn gửi thay, cậu ta đang cãi nhau với Nguyên Tử Tịch.

Nghe thấy Nguyên Tử Tịch cũng muốn điều tra Bạch Tuyên, cậu ta vô cùng tức giận. Rõ ràng Bạch Tuyên là một cô gái ngây thơ và hiểu chuyện như vậy, sẽ đỏ mặt khi nắm tay, lúc hôn lại càng lúng túng hơn, non nớt giống như trái cây có lông tơ mới chín.

Cậu ta đã thề sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.

Nguyên Tử Tịch kiên nhẫn giải thích với cậu ta: "Không phải chị nghi ngờ Bạch Tuyên, nhưng con cái các gia tộc giàu có đều phải kiểm tra lý lịch trước khi kết hôn, tại sao chúng ta lại làm khác với mọi người."

"Em không muốn nói với chị nữa." Nguyên Tử Thần đưa màn hình điện thoại cho cô ta xem: "Thấy không, em nhận được rất nhiều tin nhắn tương tự để em đi bắt gian, lần nào cũng đều là bịa đặt. Nếu chị không tin, hôm nay đi cùng với em đi. Em sẽ tự mình chứng minh với chị, Bạch Tuyên trong sạch."

"Rất nhiều?" Mắt Nguyên Tử Tịch giật giật: "Là cùng một người gửi ư? Sao em chưa từng nói với chị?"

Nguyên Tử Thần: "Không phải. Với lại, đã là giả thì sao em phải nói chứ."

Vẻ mặt cậu ta thoải mái cầm lấy chìa khóa xe, ý bảo Nguyên Tử Tịch cùng đi ra ngoài.

Trong lòng Nguyên Tử Tịch lại sinh ra sự nghi ngờ và lo lắng.

Chẳng trách cha chồng bảo cô ta điều tra về Bạch Tuyên. Nếu chỉ có một người gửi tin nhắn nhắc nhở như vậy thì có thể là nhầm lẫn. Nhưng nhiều người gửi tin nhắn, vậy khả năng là sự thật sẽ cao hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ Bạch Tuyên thật sự có vấn đề?

Nguyên Tử Tịch không dám suy nghĩ sâu xa, vội vàng kêu tài xế đuổi theo xe của em trai mình, lái thẳng về phía Nam Thành.