Chương 4

Anh ấy không nói gì lườm Quý Dư Tích, quay đầu khiển trách Nguyên Tử Thần: "Em đã hơn hai mươi rồi, mà còn bất cẩn như vậy. Em thử nghĩ xem, chị của em đã dọn dẹp hậu quả lộn xộn cho em bao nhiêu lần rồi. Bây giờ em muốn kết hôn, nên vét sạch mọi thứ của nhà họ Nguyên đúng không?"

"Anh!" Nguyên Tử Thần thở hổn hển, lại không dám làm gì với Quý Dư Thận, đành phải buông lời gay gắt nói: "Nguyên Tử Thần tôi làm cái gì không cần anh quan tâm!"

Nói xong bỏ tay chị gái ra, xông ra ngoài.

Nguyên Tử Tịch ở phía sau gọi vài tiếng, cậu ta cũng không quay đầu lại.

Quý Dư Tích ngẩng đầu lên ngó, bình luận: "Có chí khí, hy vọng anh ta nói được làm được, sau này đừng nhờ anh em dọn dẹp hậu quả lộn xộn là được."

"Dư Tích! Đều là người một nhà. Tử Thần dù sao cũng là anh trai em, sao em có thể nói như vậy?" Nguyên Tử Tịch nghẹn bụng lửa giận, có thể xem như tìm được chỗ trút giận.

Cha Quý đột nhiên đặt cái ly rỗng lên bàn, Nguyên Tử Tịch đột nhiên im bặt.

Cha Quý nghiêm mặt nói: "Anh của nó là Dư Thận và Dư Khảng. Con có thời gian ở đây cãi nhau, còn không bằng đi điều tra em dâu tương lai của mình đi. Thế hệ này của nhà họ Nguyên chỉ cưới một người con dâu, nếu như có gì không ổn, con sẽ hối hận không kịp đâu."

Ông nói xong lập tức đi thẳng lên lầu.

Quý Dư Tích ngơ ngác nhìn bóng dáng cha.

[Chẳng phải cha nói muốn ra ngoài ư, sao lại lên lầu?]

Mẹ Quý cười nói: "Hôm nay tất cả mọi người mệt rồi, bé Tích cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại đi mua sắm."

"À, vâng." Quý Dư Tích cũng không muốn ra ngoài, cậu phát hiện game trong di động rất thú vị, đang chơi đến nghiện, dứt khoát đi theo cha Quý lên lầu.

Phòng khách lầu một chỉ còn lại mẹ Quý và Quý Dư Thận. Mẹ Quý lập tức nói: "Mẹ cũng đi lên nghỉ ngơi, các con tự thương lượng với nhau đi."

Không bao lâu sau, hầu hết mọi người đã đi hết.

Quý Dư Thận lại nói: "Anh cảm thấy không có gì để thương lượng, chỉ cần Tử Thần kiên quyết cưới Bạch Tuyên, hôn lễ này anh không tham gia."

Dù gì nhà họ Nguyên cũng là nhà vợ của anh ấy, cưới một cô con dâu như vậy, sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, ngay cả anh ấy cũng bị người ta chê cười.

Quý Dư Thận càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: "Lời cha vừa nói em tự cân nhắc đi, anh về phòng làm việc trước."

Anh ấy bỏ lại những lời này rồi cũng lên lầu.

Nguyên Tử Tịch ngẩn người, nhớ lại lời cuối cùng cha Quý nói, không khỏi nghi ngờ.

Cô ta có thể không tin Quý Dư Thận, nhưng cha Quý hiểu biết sâu rộng, có phải ông nghe thấy tin đồn gì nên mới nói mình điều tra Bạch Tuyên không?

Tuy cô ta là Voldemort(*), nhưng đầu óc cũng không bị hư.

(*) Là một thuật ngữ trên mạng, có nghĩa là thường do ảnh hưởng của gia đình nên chị gái sẽ hết lòng vì em trai mình, nói cách khác, chị gái là mẹ thứ hai của em trai mình.

Dùng đồng âm để nói lái: 伏 [fú] bám; 弟 [dì] em trai 魔 [mó] khi nghe sẽ giống như mẹ.

Mấy năm trước, có một nhà họ Vạn, cũng là bác sĩ bảo cưới. Khi dó, ai nấy đều nói rằng song hỷ lâm môn, kết quả đứa bé sinh ra càng lớn càng giống anh kế nhà mẹ đẻ, sau đó xét nghiệm ADN, kiện ly hôn, ầm ĩ một đoạn thời gian rất lâu. Vì chuyện này, người nhà họ Vạn không bao giờ tham dự buổi tiệc thượng lưu nào nữa.

Nhà họ Nguyên còn không sánh bằng nhà họ Vạn, nếu như thật sự có vấn đề, chỉ sợ nhà họ Nguyên sẽ không thể đứng vững trong giới thượng lưu nữa.

Nguyên Tử Tịch không dám nghĩ thêm nữa, cô ta lập tức thay quần áo, cầm túi xách bảo tài xế lái xe về nhà mẹ đẻ.

***

Quý Dư Tích ở trong phòng cũng không ngủ, cậu chơi game đến nghiện.

Cho nên cậu không biết, ba người nhà họ Quý đang lặng lẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ trong phòng làm việc, bàn bạc về chuyện bọn họ có thể nghe thấy tiếng lòng của Quý Dư Tích.

Quý Dư Thận nói: "Mặc kệ tình huống của em ấy là gì, nó vẫn là em trai của con. Con cũng sẽ đi điều tra những điều em ấy nói về cả nhà họ Quý không có kết cục tốt."

Quý Dư Thận có thể nghĩ như vậy, cha Quý rất đỗi vui mừng. Người con trai đầu này từ nhỏ đã thận trọng, cũng bởi vì hôn nhân không êm ấm, gần hai năm nay càng trở nên ít nói, nhưng tấm lòng bảo vệ nhà họ Quý, bảo vệ em trai vẫn giống như khi còn bé.

Cha Quý nói: "Những chuyện xảy ra trong tương lai, nhất thời không điều tra ra được cũng không sao, tất cả mọi người chúng ta cảnh giác một chút, đừng để cho người ta lợi dụng sơ hở. Cha nghiêng về những gì bé Tích nói đều là sự thật. Có lẽ ông trời cảm thấy nhà chúng ta không đáng tội chết, nên mới cho bé Tích năng lực biết trước tương lai."

Quý Dư Thận gật đầu, nói thêm: "Chuyện chúng ta có thể nghe thấy tiếng lòng của bé Tích, tạm thời phải giữ bí mật. Ngoài ra, còn phải tìm hiểu quy luật, là chỉ có người nhà họ Quý chúng ta nghe thấy, hay là người khác cũng có thể nghe được."

Mẹ Quý: "Vậy gọi thằng hai cuối tuần trở về, nói sắp tới sinh nhật bé Tích rồi, bảo nó trở về bàn bạc tổ chức như thế nào."

Cha Quý mẹ Quý và Quý Dư Thận vừa thảo luận chuyện này, bỗng nhiên nghe Quý Dư Tích bộc lộ tiếng lòng:

[Không biết chị em nhà họ Nguyên có thể điều tra ra được khách sạn Quý Bồng không nữa? Đó chính là đại bản doanh của Bạch Tuyên à nha.]

Khách sạn Quý Bồng?

Đó chẳng phải là chuỗi khách sạn của nhà họ Quý hay sao?

Cha Quý mẹ Quý đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía Quý Dư Thận.

Quý Dư Thận vội nói: "Con thật sự không biết, để con đi điều tra."

Mẹ Quý: "Không ngờ tới mặc dù không ở gần bé Tích, nhưng chúng ta vẫn có thể nghe được tiếng lòng của nó."

Cha Quý: "Như vậy càng tốt chứ sao. Chúng ta không cần sắp xếp ca để ngủ chung với bé Tích."

Anh cả Quý: "..."

Cha này, cha vì nghe lén được tiếng lòng, cũng liều mạng thật đấy.