Áng mây bay đi, mặt trời lại ló dạng.
Dưới ánh nắng, bên ngoài chiếc vòng tay như ánh lên một quầng sáng màu lam nhạt.
Phù An An đeo nó lên tay, sau đó cô quan sát khắp nơi, cố nén sự hiếu kỳ trong lòng, mãi đến khi tìm được một nơi không có ai, cô mới dám lấy vòng tay này ra xem.
Mười người chơi mà chỉ có một vòng tay, nói cách khác, mười người mà phải tranh giành một cái vòng. Trò chơi này cũng quá keo kiệt rồi đó.
Tuy rằng cô vừa đến, nhưng cũng biết câu nói không thể khoe khoang của cải ra ngoài.
Sau khi trốn vào trong WC, Phù An An mới quan sát kỹ cái vòng tay này là như thế nào.
Vòng tay không gian này rất thú vị, có chừng sáu không gian độc lập, mỗi không gian có kích thước lớn khoảng hai mươi bốn tấc vuông.
Phù An An ngồi trên cái nắp bồn cầu mờ mịt mà xoa tay, lên tiếng hỏi vào hư vô: “Trò chơi này không có quy tắc và nhắc nhở khác sao?”
Không ai trả lời cô.
Phù An An đợi nửa phút, sau đó tiếp tục hỏi: “Lễ Hội Ngoài Khơi... Tao không lên thuyền, nán lại cảng này ba mươi ngày có được không?”
Làm rõ được nơi này là chỗ nào, đón một chiếc xe rồi trực tiếp về nhà, nhân tiện kiếm được một dụng cụ không gian công nghệ vượt xa thời đại. Sau đó bán trao tay cái vòng tay không gian này, vậy thì cô lập tức giàu to!
Chậc, Phù An An này sao mà lại thông minh tài trí đến nước này kia chứ?
[Không thể, tất cả những hành vi lẩn tránh trò chơi, gây trở ngại chức năng sàng chọn của người chơi đều coi như vi phạm quy định, nhắc nhở ba lần vẫn không sửa, sẽ bị trực tiếp gạt bỏ.]
“Ồ, nói như vậy là mày xuất hiện liền à?” Phù An An nhìn lên màn hình: “Tao nói này, mày không thể nói rõ ràng chút phải chơi như thế nào hay sao?”
[Vòng chơi này: Tồn tại trên biển ba mươi ngày. Vòng chơi này để tạo ra ****, tất cả nội dung trò chơi do người chơi tự mình thăm dò. Xin hãy điều chỉnh thái độ của bạn, trò chơi này quyết định sinh tử của bạn.]
Phù An An ngồi trên nắp bồn cầu, toàn thân đột nhiên tê dại ra giống nhau bị điện giật, làm cô run lên bần bật.
Phù An An lập tức thành thật.
Nếu là ra khơi... Suốt một tháng đều ở ngoài biển, vậy mua chút đồ ăn, nước uống, cộng thêm một ít thuốc hạ sốt, thuốc say tàu, vitamin C vân vân. Trừ những vật dụng cơ bản kia ra, Phù An An cũng không biết còn phải chuẩn bị cái gì.
Dù sao thì nguy cơ sinh tồn khi ra khơi cũng chỉ có bão táp, đâm vào núi băng, chìm thuyền hoặc là gặp hải tặc.
Dựa vào số tiền có trên người, bước đầu tiên, Phù An An mua những loại trái cây có thể để lâu được như quýt, táo, lê, chúng chiếm hết chỗ của hai cái không gian. Lên biển mà, sợ nhất chính là không có nước ngọt, cô lại mua bốn mươi chai nước khoáng đặt riêng trong một không gian. Tiếp theo là ba mươi gói mì ăn liền cộng thêm một ít bánh mì lại nhét đầy một không gian.
Theo Phù An An thì để mình không đói chết đã là thành công một nửa.
Hai cái không gian còn lại, một thì cô nhét hết đủ loại thuốc mà cô có thể nghĩ ra; cuối cùng cô lại mua một con thuyền bơm hơi đặt trong không gian cuối cùng.
Lúc cần thiết, cô có thể bỏ thuyền lênh đênh ngoài khơi.
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, chắc thế nào cô cũng có thể dễ dàng sống sót qua ba mươi ngày.
Phù An An yên lặng tính toán, dựa theo câu nói trước đó của ông bác nọ, cô tìm được con tàu chở hàng mà mình cần bước lên.
Con tàu này cực kỳ to lớn.
Làm một con vịt cạn sinh hoạt trên đất liền, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc tàu lớn hơn ba trăm mét thế này.
Trên tàu chồng chất số lượng lớn thùng hàng, trông có vẻ rất hoành tráng.
Phù An An đứng ở bờ biển tập trung ngắm nhìn, đột nhiên bị một đám đàn ông mặc áo đen với vẻ mặt hấp tấp đυ.ng trúng. Người đυ.ng vào không nói câu nào cả, ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn lên mấy cái thùng đựng hàng.
Không chỉ mấy người này, khắp cảng đều rải rác những người đàn ông ăn mặc tương tự như vậy.
Bọn họ đang tìm cái gì?