Chương 1: Lễ hội ngoài khơi (1)

( Vị diện này liên quan đến zombie, cảnh báo những bạn yếu tim.)

Trời xanh nước biếc.

Ánh sáng chói mắt soi chiếu vào bến cảng phồn hoa này.

Hai bên đường lớn chồng chất vô số hàng hóa, giống như từng ngọn núi nhỏ được sắp xếp ngay ngắn. Từng hàng cần cẩu đang làm việc để tàu chở hàng được cập bến, âm thanh của động cơ máy móc bị bao phủ trong tiếng ồn ào ầm ĩ.

Người xe tấp nập liên tục chạy ngang qua bên cạnh, Phù An An mờ mịt mà nhìn bốn phía, không phải cô đang nghỉ trưa ở chỗ làm thêm hè hay sao? Tại sao cô lại xuất hiện ở một cảng biển xa lạ?

Nhìn thế nào thì nơi xa lạ này cũng có vẻ kỳ quái, đặc biệt là thứ nằm trước mắt, bất kể cô nhìn về hướng nào thì cách ba mét trước mặt cũng hiện ra một màn hình ——

[Chúc mừng bạn đã được lựa chọn bước vào trò chơi tận thế, sẽ có 9 người chơi giống như bạn đang tiến hành trò chơi sinh tồn, xin hãy cố gắng sống sót trên ba mươi ngày. Nếu thành công chiến thắng, bạn có thể trở lại thế giới hiện thực một lần nữa; Nếu thất bại, bạn sẽ trực tiếp tử vong trong trò chơi này.

Xin hãy nghiêm túc tiến hành trò chơi kế tiếp!

Vòng chơi này mang tên: Lễ Hội Ngoài Khơi. Sẽ có hai mươi ngàn NPC tham gia cùng bạn.]

“Phù An An, cháu ngồi ngơ ra ở đây làm gì vậy?

Một người đàn ông mặt chữ điền bốn năm chục tuổi đi xuyên qua khiến cho màn hình lơ lửng ở không trung biến mất.

“Sắp phải lên thuyền rồi kìa, muốn đem theo thứ gì thì mau đi mua. Lần chuyển hàng này ít nhất phải hơn nửa tháng, lỡ mà mang thiếu thứ gì quan trọng thì đừng có đến tìm bác đấy.”

“Cái gì?” Phù An An còn đang nằm trong trạng thái mờ mịt, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng trống giữa không trung kia.

“Một giờ chiều nay tàu chở hàng sẽ rời bến, cháu làm việc nhanh lên chút đi.” Người đàn ông mặt chữ điền nói xong thì vội vã bỏ đi.

Cái gì mà tàu chở hàng?

Cái gì mà Lễ Hội Ngoài Khơi?

Phù An An nhíu mày lại, cảm giác giống như đang mơ thấy một giấc mơ hoang đường.

Đúng lúc này, một áng mây lớn che khuất cả mặt trời, chung quanh lập tức tối sầm xuống. Một cơn gió thổi tới, nó mang theo thứ mùi thối rữa tanh tưởi làm người ra ghê tởm đến cực độ, cứ như một đống cá đã hư thối sinh dòi sau khi bị chồng chất ở đâu đó mười ngày nửa tháng.

Rầm ——

Thùng đựng hàng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng đánh thật mạnh, dọa Phù An An sợ đến nhảy dựng lên.

Phù An An xoay người nhìn qua, sao trong thùng hàng lại có tiếng động, nó chứa cái gì?

“Cô không sao chứ?” Lúc này, một nhân viên đột nhiên xuất hiện, mang đầy ý xin lỗi mà nhìn vào Phù An An: “Vừa rồi có một linh kiện bị rơi xuống, không rớt trúng cô đó chứ?”

Nói xong, nhân viên kia tìm tòi chung quanh thùng đựng hàng, sau đó nhặt lên một cái trục sắt tròn trên mặt đất.

“Không, không có.”

Thì ra âm thanh không phải truyền ra từ trong thùng hàng. Phù An An thu lại ánh mắt tò mò: “Làm tôi giật cả mình, nếu rơi trúng đầu người ta thì tiêu rồi.”

“Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”

Phù An An nghe vậy thì khẽ gật đầu, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một vệt máu đỏ đen: “Cái thùng này đang thấm máu đó sao? Bên trong là gì vậy, đã bốc mùi thối cả rồi.”

“Thời tiết quá nóng, chắc là cá hồi đông lạnh đấy.” Nhân viên hơi mỉm cười: “Yên tâm, chúng tôi sẽ rửa sạch trước khi chuyển nó lên thuyền, tuyệt đối không làm hư đống cá hồi giá cả đắt đỏ kia.”

Phải không?

Phù An An nhìn thời gian, bỗng nhớ ra nơi đây là một trò chơi, cô không nên lãng phí thời gian ở chỗ này.

Khi Cô đang chuẩn bị rời đi thì lại bị nhân viên phía sau gọi lại.

“Cô gì đó ơi, cô làm rớt đồ này.”

Nhân viên nhặt một cái vòng tay màu trắng bạc bên chân lên rồi đưa cho cô.

Phù An An vừa định nói cái này không phải của mình, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc với nó, cô lập tức im miệng.

Màn hình kỳ quái kia lại xuất hiện ——

[Chúc mừng đạt được vật phẩm đặc thù duy nhất trong vòng chơi tận thế này: “Vòng tay không gian”.

Một khi kết nối với vòng tay này, nó sẽ đi theo người chơi đến khi trò chơi kết thúc hoặc là người chơi tử vong. Tận dụng nó cho tốt, bạn sẽ sống được càng lâu.]