Chương 3: Lễ hội ngoài khơi (3)

Phù An An đang quan sát dáng vẻ của bọn họ thì phía sau vang lên tiếng gọi.

“Còn đứng ngớ ra làm gì? Mau mau đi lên!” Người đàn ông mặt chữ điền đứng ngay lối lên mà kêu lên: “Làm việc cứ dây dưa dây cà, nếu không phải cha của cháu vừa đưa tiền, vừa xin xỏ thì bác nhất định không cho cháu lên thuyền đâu.”

Trên đường bước lên thuyền, có một đám người đang chuẩn bị đi lên.

Nghe được lời nói của người đàn ông mặt chữ điền, mấy người trong đó đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Phù An An.

Thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của ông bác mặt chữ điền, một cô gái tóc đỏ lắc đầu: “Chắc không phải.”

Ngay sau đó, mấy người này như không có việc gì mà thu tầm mắt lại.

——

Dù sao tàu chở hàng cũng là tàu chở hàng, diện tích lớn đến mấy thì đa số không gian đều dùng để chất hàng hoá, chỉ có một tầng phía dưới mới là nơi bọn họ để sinh hoạt.

Công việc của Phù An An là quét dọn vệ sinh.

Tính cả cô thì trên tàu chở hàng có tổng cộng bốn mươi sáu thuyền viên, mỗi ngày chỉ cần quét dọn một phần khu vực công cộng, thời gian còn lại đều rảnh rỗi không có việc gì làm.

Phù An An không thích nói chuyện phiếm với người khác, bình thường làm việc xong thì trốn về phòng mình.

Cứ như vậy mà bình an vượt qua bốn ngày, gió yên sóng lặng.

Nhưng không biết rốt cuộc trò chơi này chơi như thế nào nữa, trong lòng Phù An An luôn cảm thấy có một quả tạ đang treo lơ lửng giữa không trung.

Rảnh rỗi trong phòng, cảm giác thời gian chờ đợi càng thêm lâu dài.

“Phù An An, dù gì thì cháu cũng rảnh rỗi, sau này đến nhà ăn làm việc vặt đi.”

Nói cái gì thì trúng cái đó.

Mới cảm thấy mình rảnh rỗi quá thì đã bị ông bác mặt chữ điền cũng chính là bác cả của cô trong trò chơi này, giao nhiệm vụ mới: “Hôm nay, Tiểu Lý giúp việc bếp núc cảm thấy không được khỏe, cháu đi thay thế tạm thời trước đi.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Phù An An gật gật đầu, hình như ông bác này rất có thành kiến với người em trong trí nhớ của ông ta, vậy nên cũng không thích đứa con gái của “Em trai” là Phù An An này bao nhiêu.

Phòng bếp nằm ở phía cuối của tầng một tàu chở hàng.

Phù An An đẩy cửa đi vào, hiện giờ đang vào giờ cơm trưa, nhà ăn cực kỳ bận rộn. Đầu bếp Chu nhìn cô một cái: “Sao bây giờ mới đến, mau đẩy toa ăn bên trong ra đi.”

“À, vâng!”

Phù An An đi qua, ánh mắt đột nhiên bị một người hấp dẫn.

Rõ ràng chung quanh nhiều đầu bếp như vậy, mà người nọ chỉ đứng ở nơi đó, không nói câu nào, nhưng vẫn có thể khiến tất cả các ánh mắt tập trung về phía mình.

Sóng mũi cao thẳng, hàng lông mi rũ xuống, dưới ánh phản quang, gò má vầng trán và cánh mũi của anh kết nối tạo ra một đường cong tuyệt đẹp. Ngón tay thon dài đang điêu khắc một đóa hoa cà rốt.

Tuy rằng kỹ thuật điêu khắc tầm thường, nhưng bàn tay kia thật sự quá đẹp. Khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, còn giống tác phẩm nghệ thuật hơn cả đóa hoa cà rốt kia nhiều.

Vẻ ngoài của đầu bếp này thật quá đẹp, nhưng trình độ nghiệp vụ không cao, tiếc thay cho đôi tay xinh đẹp kia.

Phù An An thu ánh mắt lại, đặt đồ ăn trên bàn lên trên cái xe đẩy.

“Tiểu Phù à, bão táp sắp tới, hôm nay bọn thủy thủ lên trên boong tàu làm việc rồi, cô mang cơm lên đi.” Sư phụ Chu vừa xào rau, vừa nói: “Ngoài ta, sức khỏe của Tiểu Lý càng ngày càng không tốt, cô mang cho cậu ta chút thức ăn trước nhé.”

“Dạ, vâng.”

Phù An An gật gật đầu, dùng sức mà nâng cái thùng lớn lên chiếc xe đẩy.

“Đúng rồi sư phụ Chu, khi nào bão táp đến vậy, có nghiêm trọng lắm không?” Phù An An hỏi.

Chẳng lẽ trò chơi sinh tồn này chính là tai nạn trên biển?

“Cũng khá lớn, nhưng không cần phải sợ.” Sư phụ Chu xua xua tay: “Tàu chở hàng của chúng ta hơn hai trăm mét, trọng tải mấy chục vạn tấn, tỷ lệ xảy ra chuyện còn thấp hơn ô tô nữa là.”

Sợ nhất là loại flag này.

Khóe miệng Phù An An giật giật, cảm giác đã tám chín phần mười là xảy ra tai nạn trên biển.