Chương 30

Diệp Bùi Thiên không biết mình đã gϊếŧ bao nhiêu con ma vật, lưỡi dao trong tay đã nứt mẻ, dịch nhầy tới mức cầm không được chuôi đao.

Hắn trong lòng có chút lo lắng, lúc trước bất luận là đối mặt ma vật hay địch nhân, hắn lẻ loi một mình tắm máu chiến đấu hăng hái, cũng chưa từng sợ hãi, thậm chí có đôi khi từ những trận chiến tàn khốc đó mới cho hắn một chút cảm giác sự sống.

Chung quanh ma vật càng ngày càng nhiều, trong căn cứ hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét chói tai tiếng kêu cứu. Vô số phòng ốc bị ma vật đập nát, mấy cái đèn dầu treo trên tường nằm trên mặt đất, bốc cháy thành ngọn lửa lớn.

Mới mang tới cảm giác ấm áp, trong nháy mắt như lâm vào địa ngục, kêu thảm thiết, ánh lửa nổi lên bốn phía, ma vật hoành hành.

Sân phía Tây Bắc phát ra một tiếng nổ, nóc nhà cùng mặt tường sụp xuống, Ngô Lị Lị té ngã lộn nhào mà chạy ra tới.

Lúc chạy trốn, cô ta nhịn không được quay đầu nhìn lại. Một con ma vật ở góc mù hiện ra, dáng người thấp bé của lão Mạnh bị kia ma vật kia ngậm ở trong miệng, hai tay cơ bắp cố gắng chống đỡ miệng ma vật gắn đầy răng nhọn, chảy nước miếng.

Hắn quay đầu nhìn Ngô Lị Lị liếc mắt một cái, trong miệng mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không lăn ra xa một chút.”

Ngô Lị Lị run rẩy, xoay đầu chạy ra bên ngoài, nước mắt chảy liên tục.

Lúc sinh sống trong viện, cô ta khinh thường lão Mạnh nhất. Mấy cô gái trong toàn bộ phố làm không ngừng cười nhạo lão ta, nói lão ta đáng khinh, không giống nam nhân. Ai biết ngay lúc sống chết, người này lại có thể liều mình vì cô ta chặn ma vật đột nhiên xuất hiện.

Không trung đạo ngân lóe ra.

Phía sau cổ ma vật nhanh chóng bị cắt một đường.

Lão Mạnh từ trong miệng ma vật rớt xuống lăn trên mặt đất, lão Quách chạy tới kéo qua một bên.

Sở Thiên Tầm trong tay cầm kiếm đứng trên nóc nhà lụp xụp, tay kia cầm ma chủng.

“Cứu…… Cứu mạng.” Một thanh âm cầu cứu từ trong đống phế tích vang lên.

Sở Thiên Tầm lật hòn đá lên, thấy một cô gái đang bị vách tường đè lên, chỉ lộ ra nửa người.

Cô ta vươn tay hướng về phía Sở Thiên Tầm, “Cứu, cứu tôi, tôi không muốn chết.”

Sở Thiên Tầm một tay đỡ vách tường, đem cô ta kéo ra.

Nửa thân dưới không nhìn thấy, cô ta nằm trong vũng máu, kinh hoàng mà duỗi tay ôm lấy chân Sở Thiên Tầm “Tôi không muốn chết, giúp giúp tôi, giúp giúp tôi a!”

Cô ta nước mắt và nước mũi giàn giụa, gắt gao ôm lấy chân Sở Thiên Tầm, bỗng có vảy cá mọc trên người bắt đầu che kín hết mặt, đây là hiện tượng của ma hóa.

“Tôi không muốn chết, không muốn chết.” Cô ta dường như không có phát hiện cơ thể mình đang biến hoá, vẫn như cũ điên cuồng mà cầu xin.

Sở Thiên Tầm yên lặng nhìn cô ta một lúc lâu, giơ lên kiếm trong tay, hai cổ tay dùng sức, âm thanh thống khổ đột nhiên im bặt.

“Chồng của tôi đã chết, con cũng không còn, thống khổ như vậy, vì cái gì mà tôi vẫn còn sống.”

Cô ta lăn qua một bên, hoàn toàn biến thành ma vật khép mắt lại, ở cuối cùng nhẹ nhàng nói,

“Như vậy cũng tốt…… Rốt cuộc có thể nhìn thấy bọn họ.”

Lúc Sở Thiên Tầm rút kiếm toàn máu lên, ngồi dậy nhìn về phía Diệp Bùi Thiên, Diệp Bùi Thiên cũng vừa lúc nhìn về phía cô.

Tầm mắt hai người xuyên qua sân viện hỗn độn, ở không trung nhẹ nhàng chạm vào nhau.

“Thiên Tầm, Lâm Phi, tới đổi cái đao khác.” Lão Quách kéo lão Mạnh đã hôn mê về phòng, lại vội vàng mang theo mấy cái vũ khí trong phòng ra.

Lão Quách là chế tạo sư, ngày thường chỉ chuyên tâm rèn vũ khí, cơ hồ không có kinh nghiệm chiến đấu, lão cũng ở chỉ có khả năng hỗ trợ chiến đấu. Nhìn đến binh khí trong tay Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên cơ hồ không thể dùng, lão vội vàng từ trong phòng lấy ra vũ khí, hướng về Sở Thiên Tầm chạy tới,

“May mắn còn có hai người, bằng không người trong viện này đều chết hết.”

Sở Thiên Tầm lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Phía sau lão Quách, bỗng xuất hiện một con ma vật nhỏ, sau lưng ma vật có một đôi cánh không ngừng vỗ như côn trùng, thân dài không quá 50cm, thoạt nhìn không có uy hϊếp nào.

Gương mặt xinh đẹp, lại có một cái miệng rộng đến mang tai, lộ ra miệng đầy răng nhọn, đã hướng về sau cổ lão Quách cắn xuống.

Thoạt nhì nhỏ yếu vô hại, lại là một sinh vật khiến người khác sởn tóc gáy, nó có khả năng đánh lén rất giỏi, tốc độ cũng rất nhanh, cơ hồ không ai có thể ở trên chiến trường bắt giữ nó.

Một cát vàng kịp thời che cái mồm to của nó, đem nó ném xuống đất. Đao trên tay Diệp Bùi Thiên rớt xuống, tay che lấy cổ, khụy gối xuống

Sở Thiên Tầm chạy tới đỡ hắn,

“Anh thế nào rồi?” Cô thực lo lắng.

Diệp Bùi Thiên vẫy vẫy tay, chậm rãi lại đứng dậy, ý bảo chính mình không có việc gì.

Sau một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng mở miệng nói chuyện,

“Không có việc gì, tôi chỉ sử dụng một ít dị năng, rất ít, thu vào rất nhanh, chỉ bị thương một chút.” Thanh âm khô khốc khó nghe, máu màu đỏ từ khe hở khe hở ngón tay đang che cái cổ nhỏ giọt xuống dưới.

Kinh hồn hết lão Quách vội vàng từ trong sân chạy ra, đỡ cánh tay Diệp Bùi Thiên, “Ai nha, mới vừa rồi thật nguy hiểm, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh. Làm sao vậy, Lâm Phi như thế nào lại bị thương?”

Một nam một nữ thanh âm lạnh như băng thanh trong ngõ nhỏ đen kịt vang lên.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”

“Phát động nhiều thánh đồ hệ thổ như vậy, không thể tưởng tượng nổi Diệp Bùi Thiên thế nhưng lại trốn ở chỗ này.”

Dưới đêm khuya, trên nóc nhà đầu ngõ có ba người đứng đó.

Trong đó có hai người khoác áo choàng, áo choàng thêu một đôi cánh, đó là đã từng biểu tượng một thời của căn cư Thần Ái. Trước mặt hai người họ có một kẻ đang ngồi xổm, bị che kín hai mắt, có dị năng đặc thù, là người dị dạng chuyên dùng để theo dõi địch nhân.

“Dị năng dao động rất nhỏ, nếu không phải trùng hợp đang ở phụ cận, chắc chắn là đã bở lỡ rồi.” Người dị dạng ngồi xổm trên nóc nhà, biết chính mình lập công, vẻ mặt hưng phấn mà nói.

“Không thể tưởng được hung danh Nhân Ma, vì chạy trốn, thế nhưng cũng sẽ mai danh ẩn tích, giống rùa đen trốn ở một nơi nhỏ bé như thế này.” Nam nhân mặc trường bào mở miệng trào phúng.

“Bởi vì bị cái vòng kia khóa lại, dị năng cũng không dám dùng? Thật là đáng thương, buồn cười nha.” Tiếng cười chói tái của nữ nhân ở trong ngõ nhỏ quanh quẩn, “Vẫn là ngoan ngoãn tới làm súc vật của chúng ta, các ca ca tỷ tỷ đều sẽ yêu thương ngươi.”

Lão Quách vẻ mặt kinh hoàng mà buông cánh tay Diệp Bùi Thiên, chậm rãi lui về phía sau vài bước, không thể tin tưởng nói: “Cậu, cậu chính là Nhân Ma kia?”

Cửa bên hông truyền tới một tiếng kêu, cô bé bị anh trai Tiểu Mục Viện nhanh chóng từ phía sau vươn tay, bưng kín miệng, kéo cô bé vào trong phòng.

Sở Thiên Tầm nhìn mấy người của viện nghiên cứu Thần Ái trên nóc nhà kia, trong tay cầm Song Đao. Trong lòng dâng lên tia phẫn nộ mãnh liệt, nhưng trước mắt hai người đó không chỉ có thánh đồ đẳng giai cao, lại còn có trang bị bộ đàm, hiển nhiên tình huống này đã bị thông báo. Không thể nhanh chóng giải quyết ba người này mà rút lui.

Trong vài phút ngắn ngủi chỗ này có khả năng sẽ địch nhân bao quanh.

Diệp Bùi Thiên nâng lên cánh tay hắn, lúc Sở Thiên Tầm không kịp ngăn cản, trên bầu trời mây đã che đậy ánh trăng.

Giữa không trung ba đυ.m cát vàng ngưng kết thành bàn tay to, trong nháy mắt liền xuất hiện từ phía sau lưng ba người kia.

Diệp Bùi Thiên mặt lạnh, dưới đêm trăng trong không rung có ba người giãy giụa kịch liệt, máu tươi bắn tung tóe.

Máu đỏ rơi xuống nóc nhà, chảy xuống dưới tạo thành vũng máu.

Cổ Diệp Bùi Thiên đồng thời chảy ra lượng máu lớn, hắn chịu đựng, một tay che lại cổ, một tay chống xuống đất, thổ huyết.

Hắn lại liều mạng giãy giụa đứng dậy, một phen đẩy Sở Thiên Tầm muốn đỡ hắn, lảo đảo hướng đi ra ngoài.

Hắn cơ hồ đã nghe thấy tiếng bước chân địch nhân từ tứ phía tụ lại, hắn muốn rời đi nơi này, rời đi chỗ mang đến mấy ngày cho hắn an bình, rời đi người làm hắn quyến luyến

Hắn vẫn là kẻ gϊếŧ người như ma, Nhân Ma. Bất luận đã từng thân thiết thế nào, một khi biết được thân phận của hắn, mỗi một người thấy hắn đều là tránh còn không kịp.

Bỏ Thiên Tầm.

Thiên Tầm, hắn không thể lại liên lụy đến Thiên Tầm.

“Cô, đến…… Đến đây” Lão Quách tránh ở quầy sau, run run rẩy rẩy mà nói, lão đẩy ra cái bàn chế tạo mọi hôm làm việc, trên mặt đất lộ ra một cái mật thất,

“Bên trong tôi đã dùng Ma Vật cải tạo qua, có thể che chắn tinh thần lực cùng khứu giác tìm kiếm của mấy người kia” Lão Quách nuốt một ngụm nước miếng, thân thể có một chút run rẩy, hiển nhiên rất là sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là nói cho hết lời, “Còn có cái đường ra ở phía sau đại viện.”

Sở Thiên Tầm nhìn Diệp Bùi Thiên, Diệp Bùi Thiên tựa hồ có chút ngây dại, cứng đờ mà quay đầu nhìn lão Quách.

Sở Thiên Tầm cởϊ áσ khoác, quấn quanh cổ Diệp Bùi Thiên, một tay đẩy hắn vào mật thất.

……

Phó Hoài Ngọc mang theo số lượng lớn đuổi tới, trên mái hiên còn rớt xuống mấy giọt máy trộn lẫn với cát.

Trong ngõ nhỏ dài hỗn độn, máu đầy đất, lại không có một bóng người.

Phó Hoài Ngọc vỗ vỗ tay, triệu hoán thú từ dưới mặt đất, “Là mùi của Diệp Bùi Thiên, chủ nhân. Nơi này có máu của hắn. Nhưng tìm không thấy hắn đã đi nơi nào.”

Đoàn người dị dạng đồng loạt lắc lắc đầu, Diệp Bùi Thiên chỉ cần không sử dụng dị năng, thánh đồ hệ thổ bọn họ không tìm thấy dị năng dao động.

“Chạy không xa, chia ra tiếp tục lục soát!” Mặt Phó Hoài Ngọc có chút vặn vẹo, cưỡng bách chính mình áp chế xuống cảm xúc thô bạo

Thực mau, toàn bộ hẻm Tây chỉ còn vài người sống sót, đều bị kéo ra tới, phần lớn đều là người thường hoặc là thánh đồ cấp thấp, nhìn máu tươi đầm đìa trên đường phố mà kinh hoàng, căn bản không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Phó Hoài Ngọc vươn bàn tay ra, lòng bàn tay trắng nõn nắm năm viên ma chủng cấp sáu xanh mơn mởn. Trong đám người phát ra tiếng kinh hô.

Ma chủng cấp sau, đối với những người như bọn họ mà nói, hoàn toàn có thể mua sinh mệnh của bất kì kẻ nào.

“Nhân Ma Diệp Bùi Thiên vừa mới xuất hiện ở chỗ này, các ngươi cũng thấy, tên ma quỷ kia tàn nhẫn mà gϊếŧ hại chiến hữu của tôi.” Phó Hoài Ngọc giơ ảnh chụp Diệp Bùi Thiên,g thanh âm lanh lảnh ở trong ngõ nhỏ truyền tới “Tôi biết các người khẳng định có người thấy trận chiến vừa rồi, nếu ai cung cấp tin tức, nói cho tôi biết cái kia ma quỷ kia đi chỗ nào, tôi bảo đảm, chỗ ma chủng này là của người đó.”

Cô ta cầm ma chủng ánh mắt nhìn quét một vòng, tới trên người Tiểu Mục thì ngừng lại,

“Nghe nói cậu cũng ở trong viện này.” Cô ta ôn nhu mà duỗi tay sờ sờ đầu cô bé rúc vào bên người Tiểu Mục, “Một người còn muốn mang theo em gái bị mù sinh hoạt, không dễ dàng đi?”

Cô ta đem mấy viên ma chủng để trước mặt Tiểu Mục, “Thế nào, cậu có nhìn thấy cái gì không? Không phải sợ, đều nói cho tôi, về sau cậu cùng em gái không phải sống chui sống nhủi nữa.”

Tiểu Mục nhìn chằm chằm mấy viên ma chủng xanh mơn mởn kia, nuốt nuốt nước miếng.

Sở Thiên Tầm tránh ở trong mật thất chật hẹp, nghe ngóng động tĩnh bên trên.

Diệp Bùi Thiên liền nằm ở bên cạnh, hắn bị thương nghiêm trọng,kề cận cái chết.

Cái mật thất này cực kì nhỏ, chỉ miễn cưỡng để cho hai người trốn, bốn vách tường đều dùng Ma khu bao trùm, hiển nhiên là lão Quách vì chính mình chuẩn bị đường lui. Nơi này còn có một đường ra, cũng không xa, ở bên trái đại viện. Nếu có người tìm ra hành tung, bọn họ nhất định từ chỗ đó nhanh chóng rời đi.

Nhưng vị trí cái cửa đó quá gần, chỉ cần bọn họ vừa ra, chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

“Không, không có. Tôi không có nhìn thấy Nhân Ma” Thanh ấm Tiểu Mục truyền đến.

Sau đó là âm thánh lão Quách lắp bắp “Người trong viện đều chết, chết, không thì bị thương, hỗn loạn hết cả lên. Tôi chỉ là một bộ xương khô, chỉ dám trốn trong phòng. Bên ngoài đã xảy ra gì, một chút cũng không biết.”

Lão Mạnh lão: “Tôi bị ma vật đánh hôn mê, thật sự không nhìn thấy. Đáng tiếc, nhiều ma chủng như vậy ai lại muốn a.”

Ngô Lị Lị sợ hãi mà nói: “Xin, xin lỗi, không nhìn thấy.”

……

Khóe miệng Sở Thiên Tầm không tự giác mà liền cong lên, không chỉ bởi vì hai người tạm thời bình an mà cảm thấy cao hứng, càng vì Diệp Bùi Thiên mà cao hứng.

Diệp Bùi Thiên cuộn tròn nằm trên mặt đất, thân thể động một chút, đem đầu mìnhcọ bên chân Sở Thiên Tầm.

Cổ hắn rất đau, thân thể mất quá nhiều máu, ý thức đã có chút mơ hồ.

Bên tai truyền đến âm thanh bên ngoài

“Không có, không có thấy Diệp Bùi Thiên.”

“Không có, chúng tôi đều không có thấy.”

Một bàn tay mềm mại duỗi tới, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu hắn. Ấm áp lại thoải mái, mang thêm dũng khí cho hắn.