Chương 29

Trong sân truyền đến âm thanh tranh chấp ầm ĩ , hai người phản ứng lại, mang theo điểm ngượng ngùng mà buông ra.

Diệp Bùi Thiên co quắp mà đứng lên,

“Tôi đi ra ngoài xem một chút.”

Lúc hắn rời đi có chút hoảng loạn, bước chân loạng choạng, suýt nữa té lăn trên đất.

Ngoài sân một người phụ nữ cao gầy, trang điểm đậm, trên tay cầm một cái roi dài, chỉ huy mấy tên cao lớn thô kệch kéo Tiểu Mục từ trong phòng đi ra.

Tiểu Mục tránh những cái tay đang lôi kéo cậu, “Lâm tỷ, tiền tôi đã trả hết cả vốn lần lãi rồi. Chị còn muốn thế nào?”

“Cậu nói trả hết liền trả hết?” Lâm tỷ nâng nâng điếu thuốc, hút một cái, phun ra vòng khói tinh tế,

“Cô!” Tiểu Mục tức giận mà đi về phía trước, bị hai người vạm vỡ chế trụ cánh tay, ấn ở trên mặt đất.

“Anh trai.” Cô bé sờ soạng đi ra ngoài cửa, đầy mặt lo âu mà gọi cậu.

“Ai gọi em ra? Về phòng đi!” Tiểu Mục quay mặt đi, hướng về phía cô bé mắng một tiếng.

Cô bé run run một chút, gắt gao cắn môi, chậm rãi lui lại mấy bước.

Nhìn hai mắt của em gái, Tiểu Mục thỏa hiệp, cậu cúi đầu, “Lâm tỷ, tôi đã biết”

“Này còn khá biết điều.” Lâm tỷ vươn ngón tay nâng lên cằm cậu, nói ra một câu “Đi theo tôi làm không công một tháng, mọi chuyện đều xóa bỏ”

“Tôi không đi,” Tiểu Mục quay mặt đi, lộ ra vẻ mặt phẫn hận, “Nơi mà cô nói ai tới cũng sống không được một tháng. Lâm tỷ, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả hết.”

“Cậu còn không rõ ràng đi, thế giới này, kẻ yếu giống như cậu, không có quyền được lựa chọn.”

Trong sân vang lên tiếng đánh đấm nặng nề, cậu ngã trên mặt đất cuộn tròn thân thể đơn bạc, ôm chặt đầu, không có phát ra một tiếng xin tha.

Mấy phòng trong viện lặng lẽ mở cửa phòng, ngoài cổng mọi người đi qua đi lại, mọi người lặng lẽ nhìn trận bạo hành này

“Làm người nên lưu một đường sống, không nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy.” Thanh âm của một cô gái từ ngõ nhỏ đối diện truyền ra.

Lâm tỷ nâng lên mắt liếc nhìn một cái, phỉ nhổ, “Ngô Lị Lị, cô không muốn lăn lộn chỗ này nữa đúng không?”

Thanh âm trong hẻm nhỏ phảng phất như bị bóp lấy cổ họng, nháy mắt an tĩnh lại.

Lâm tỷ là một thánh đồ cấp bốn, chỗ này không có nhiều thánh đồ, dựa vào các loại thủ đoạn bỉ ổi,, thuộc hạ giơ tay đấm vài cái, những người sinh hoạt ở tầng chót ở chỗ này đều không dám trêu chọc cô ấy.

Nửa ngày cũng không có nghe thấy âm thanh xin tha, Lâm tỷ bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.

“Được rồi, đánh gãy hai chân hắn, mang về.”

Câu nói này vừa nói ra liền có thể quyết định sống chết của người khác. Một nam nhân không chút dấu vết đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta.

Tóc đen nhánh, không nhìn thấy mặt mày cùng biểu tình của hắn.

Lâm tỷ chỉ nhìn thấy kia hoa văn tinh tế trên cái mặt nạ đang hướng phía cô ta, ngay sau đó thân hình truyền đến một trận đau nhức, bị đá bay ra ngoài viện, cả người đυ.ng phải cột điện đối diện, rơi xuống trên mặt đất đau đớn đến mức không bò dậy nổi.

Một đám người đi theo cô ta còn không phản ứng kịp, đã bị nam nhân kia duỗi chân dài đá hết ra ngoài cửa viện,

Trong không khí truyền ra một tiếng keng, vũ khí sắc bén ra khỏi vỏ vọng ở không trung, không ai thấy hắn là như thế nào rút đao, làm động tác gì, chỉ thấy ánh sáng lóe qua từ cái đao.

Chỉ thấy cái cột điện kia nhanh chóng đứt thành hai đoạn, đập thẳng vào đầu Lâm tỷ,máu chậm rãi chảy xuống, ầm ầm rớt xuống đất.

Cột điện ngã xuống đất bụi mù khắp nơi từ từ bay lên, mọi người mới thấy rõ thân ảnh cầm đao trong tay, đứng ở ngạch cửa, vóc dáng rất cao, mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra đường cong xương quai hàm kiên nghị mím chặt môi, cả người lộ ra một loại cảm giác lạnh nhạt.

Thân hình cũng không cường tráng, gầy ốm. Trong tay hắn cầm một thanh đao, nhìn như đồ vật có thể tùy tiện thấy được trên mấy cửa hàng vỉa hè, cũng không phải binh khí lợi hại, nhưng không có một người có tự tin có thể chạy trốn lưới lưỡi đao đó.

Lâm tỷ chịu đựng đau đớn bò dậy, bọn họ ở đây đã lâu không ai dám phát ra tiếng than vãn, giờ phút này chỉ biết chịu đựng xấu hổ, mang theo thủ hạ, im lặng mà rút lui.

Diệp Bùi Thiên đạp người, phủi tay đóng cửa viện, không quan tâm mấy người khác, trở về phòng.

Trong đại viện mấy phòng đang hé cửa ra coi đồng loạt đóng lại chui vào phòng, lão Quách chạy tới, đỡ Tiểu Mục dậy

“Nhìn không ra Lâm Phi tính tình bạo như vậy. Người trẻ tuổi chính là nông nổi như vậy.” Lão một bên đỡ Tiểu Mục về phòng, một bên bắt đầu cảm thán.

Tiểu Mục được đỡ tới bên giường, từ trong miệng trào ra một ngụm máu đen, một câu cũng không có nói.

Diệp Bùi Thiên trở lại trong phòng, một lần nữa kéo tay Sở Thiên Tầm, đem băng vải cất đi. Trải qua gián đoạn vừa rồi, bầu không khí mập mờ đã không còn sót lại chút gì.

Liền bởi vì câu nói đó của Thiên Tầm, cảm xúc bị vùi lấp thật sâu dưới đáy lòng nhiều năm, đột nhiên sóng cuộn biển gầm nảy lên trong lòng. Khiến cho người hắn coi trọng nhất lộ ra dáng vẻ yếu ớt vô lực.

Nhưng Thiên Tầm lại cho hắn một cái ôm, một cái ôm ấm áp. Nhiều năm như vậy ở trong vực sâu, lần đầu tiên có người nhẹ giọng nói với hắn không phải là như vậy.

Hắn có bao nhiêu quyến luyến cảm giác ấm áp đó, nên cực kì tức giận những người quấy rầy đến bọn họ.

Nếu không phải khắc chế chính mình, hắn còn muốn một đao chặt cái nữ nhân ương ngạnh kia làm tám khúc.

“Anh đây là còn sinh khí sao?” Sở Thiên Tầm ngó trái ngó phải, nhìn thấy môi Diệp Bùi Thiên căng chặt liền đoán ra hắn thập phần không vui

Cô có chút buồn cười mà kéo tay nhăn “Được rồi, được rồi, hôm nay tôi không đi ra ngoài săn ma nữa. Chúng ta cùng đi đi dạo phố đi?”

Diệp Bùi Thiên nhanh quay đầu lại, quả nhiên là nên có thời gian bồi hắn thích ứng một chút hoàn cảnh sinh hoạt.

Ánh nắng chiều dần dần buông xuống, chợ thượng nhân bắt đâu nào nhiệt hẳn lên.

Sở Thiên Tầm rất có hứng thú mà đi ở phía trước, Diệp Bùi Thiên làm bạn ở bên cạnh cô

Dòng người náo nhiệt tới lui mà qua lại, lại khó có thể lọt vào trong mắt hắn, hắn chỉ chú ý tới cái người ở phía trước. Ánh mắt xuyên mặt nạ, lưu luyến mà nhìn bóng dáng của người đi phía trước, theo bước chân mà bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư.

Hắn biết bàn tay này có bao nhiêu ấm áp, mềm mại. Trong lòng nhảy thình thịch, muốn nắm lấy bàn tay đó, nắm chặt trong lòng bàn tay chính mình, không muốn buông ra.

Nhưng Diệp Bùi Thiên tự biết chính mình có tư cách gì mà thân cận cô như vậy, ở sâu trong đáy lòng, mơ hồ sợ hãi chính mình thân cận cô sẽ mang đến tai họa ngập đầu.

Sở Thiên Tầm đi vào một quán đồ nướng “Lão bản, cho 10 xiên.”

Hiện giờ không thể so với ngày trước, có thể mua mười xuyên có thể coi là khách hàng lớn, lão bản nhiệt tình mà nướng thịt, đặt mười xuyên thịt lên than đỏ hồng, nước thịt chảy xuống phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt nướng lan khắp không khí, người đi qua nhìn với ánh mắt ghen tị

Vốn dĩ có tiền, Sở Thiên Tầm cũng luyến tiếc tiêu phí như vậy, nhưng cùng Diệp Bùi Thiên đi dạo, cô luôn hy vọng có thể cho hắn cảm giác thật thoải mái,tự nhiên

“Một nửa thêm ớt, nửa còn lại không cần.” cô nói với lão bản nướng thịt.

Khẩu vị Sở Thiên Tầm thích ăn cay một chút, lúc sau Diệp Bùi Thiên biết được, hắn mỗi lần nấu đồ ăn sẽ theo khẩu vị của Sở Thiên Tầm mà làm. Nhưng trên thực tế chính hắn ăn tương đối thanh đạm, Diệp Bùi Thiên không thể tưởng được Thiên Tầm cũng lưu ý tới khẩu vị của hắn.

“Tới, mau ăn đi.” Sở Thiên Tầm đem một nửa que nướng đưa cho Diệp Bùi Thiên.

Không biết vì sao, tuy rằng chỉ nhìn được một phần của gương mặt, nhưng Sở Thiên Tầm phát hiện Diệp Bùi Thiên giờ phút này tâm tình rất vui vẻ, nhìn hắn cao hứng, cô càng vui.

Cách đó không xa, có một vài người đứng thẳng mặc áo giáp cầm vũ khí, có ký hiệu của giáo hội Sáng Thế.

Trong đó một thánh đồ trẻ tuổi quay đầu, nhận ra Sở Thiên Tầm.

“Thiên Tầm? Thật trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được cô.”

Sở Thiên Tầm quan sát một lúc, mới nhớ lại đây là người sa mạc gặp được trước đó, dõng dạc muốn tìm Diệp Bùi Thiên, Khổng Hạo Ba thánh đồ hệ hỏa.

Giờ phút này, cậu ta như người xa quê gặp được người quen, nhiệt tình mà đi tới chỗ cô bắt chuyện.

“Là cậu a,” Sở Thiên Tầm cười chào hỏi, “Có thể thấy cậu bình an không có việc gì, thật là tốt.”

“Lúc ấy nghe thấy lời khuyên của cô, tôi xác thật so với kia vị đế vương Cát vàng còn kém xa.” Cậu thẳng thắn mà thừa nhận “May mắn vị kia cùng cô nói giống nhau, cũng không phải là một người cực kì hung ác, thả cho tôi một con đường sống. Nếu không hôm nay cũng không gặp được rồi.”

Hai đồng đội của cậu ta tiến tới, một tả một hữu thông đồng ở bờ vai của hắn,

“Hạo Ba, vị mỹ nữ này chính là người cậu quen ở sa mạc?”

“Cô gái, ít nhiều cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở tên ngốc này, tiểu tử này thế nhưng không nghe lời khuyên của chúng tôi, tự mình chạy tới một mình đấu với Nhân Ma Diệp Bùi Thiên. Cũng may đồ ngốc có phúc của người ngốc, mạng lớn mới không chết”

Khổng Hạo Ba bị nói đến ngượng ngùng, đỏ mặt gãi đầu, “Thiên Tầm, cô như thế nào lại ở nơi này?”

“Tôi từ Ba Lang tới đây xử lý chút việc,còn cậu?”

“Phụ cận Tiểu Chu thôn xuất hiện lượng lớn người vị Thần Ái cải tạo qua, nửa người nửa ma,mọi người sống ở đó gần như không còn ổn. Chúng tôi đến tra xét tình huống, cứu những người ở đó” Khổng Hạo Ba nói tới chân thành tha thiết cũng rất nghiêm túc, mặc kệ mục đích cuối cùng của bọn là như thế nào, trong lòng cậu ấy thực chất cũng mang tâm ý muốn cứu giúp mọi người.

Cậu trai trẻ mặt ửng đỏ hưng phấn mà kể hành trình của mình. Cô gái xinh đẹp lại ôn nhu, đứng ở trước mắt cậu, cười khanh khách mà lắng nghe.

Đèn đuốc rực rỡ trong chợ đêm, nhìn một cảnh này thật ấm áp lại đăng đối, nhưng trong lòng Diệp Bùi Thiên thắt lại. Hắn đột nhiên tiến về phía trước hai bước, muốn cầm lấy cái tay kia lại không dám.

Ngay lúc đó hắn liền khẩn trương, lòng bàn tay thậm chí hơi lạnh, hắn sợ hãi cái tay kia sẽ kháng cự, tránh né bàn tay của hắn

Nhưng Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cầm lấy tay hắn.

“Vị này chính là?” Lúc này cậu mới phát hiện Diệp Bùi Thiên vẫn luôn đứng chỗ đó, Khổng Hạo Ba mới lên tiếng hỏi.

“Đây là bạn của tôi, Lâm Phi.” Sở Thiên Tầm không nói nhiều, hướng Khổng Hạo Ba giới thiệu, rồi rời đi.

Nhìn hai người cầm tay nhau lướt qua trong đám người, Khổng Hạo Ba nháy mắt uể oải.

“Ha ha ha, khó có khi lão Khổng của chúng ta động xuân tâm, nhanh như vậy đã bị bóp chết, thật là đáng thương.”

“Tôi đã nói rồi cô gái sinh đẹp như vậy, khẳng định đã có chủ. Không sao, ngẩng đầu tiến về phía trước còn có điều tốt lành chờ đợi.”

Đồng đội hi hi ha ha mà trêu chọc cậu trẻ tuổi dễ động tâm.

Giờ phút này, ngoại thành trấn Bạch Mã trấn, một đội người mặc trường bào, thần bí nhìn ánh đèn dầu bên trong trấn.

“Nơi này toàn mùi máu tươi, phụ cận xung quanh cũng không thấy ai.”

“Chị Hoài Ngọc, làm sao bây giờ?” Có một người mở miệng dò hỏi.

“Không cần để ý, hy sinh một chút là cần thiết.” Cô ta vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vung lên.

Lập tức có người khiêng một cái l*иg sắt thât lớn, trong l*иg sắt lập tức truyền ra một âm thanh chói, trong l*иg giam giữ một con Bất miên giả bị chặt đứt bốn chân. L*иg sắt mở ra, Bất miên giả thân thể khuyết tật nhanh chóng khôi phục.

Sóng ấm của Bất miên giả truyền đi ra ngoài, rừng rậm bắt đầu lay động dữ dội, phụ có lượng lớn ma vật ẩn nấp, bị Bất miên giả triệu hoán, hướng về chỗ này tụ tập lại.

Một thánh đồ, phía sau lưng bỗng xuất hiện một đôi cánh dơi, giương cánh ở không trung vỗ vỗ, bắt Bất miên giả thả vào l*иg sắt, rồi ở trong không trung bay một vòng, hướng về Bạch Mã trấn mà bay đi.

“Đội thăm dò chuẩn bị.”

Mấy người đồng loạt bị kiềm chế tháo mũ che trên đầu. Đây là vật hạn chế haotj đọng của tù nhân do Thần Ái viện nghiên cứu chế tạo. Trên mặt đều mang theo vết sẹo dữ tợn, nhìn không được cũng không nói được, mất đi ngũ quan, nhằm nghiên cứu ra kỹ năng đặc biệt trên cơ thể người, có thể ở trong phạm vi nhỏ dị năng dao động, bị gọi là người dị thể.

“Ba người một tổ, mang người dị thể đi vào. Một khi phát hiện thánh đồ hệ thổ, lập tức kiểm tra báo cáo.” Cô gái nắm quyền, đeo bộ đàm, bắt đầu ra lệnh.

Một đội viên khoác trường bào hướng về Bạch Mã trấn chạy đi.

“Bạch Mã trấn không có thánh đồ cao giai, chúng ta thả Bất miên giả triệu hoán ma vật, hẳn là có thể khiến toàn bộ trấn bị ma vật bao vây. Diệp Bùi Thiên nếu có trong trấn. Nhất định tránh cũng không thể tránh.” Cấp dưới đi theo mở miệng nói. “Chị Hoài Ngọc, lúc này chúng ta nhất định có thể thành công bắt được hắn dâng lên cho Thánh phụ.”

Phó Hoài Ngọc lạnh như băng mà nhìn trước mắt ngọn đèn dầu trong trấn, một đêm qua đi, nơi này bị rất nhiều ma vật tập kích, khả năng sẽ biến thành một tòa thành chết. Nhưng việc này đối với cô ta mà nói, tựa hồ việc nhỏ không đủ để khiến cho cô ta để ý.

“Diệp Bùi Thiên, tàn nhẫn gϊếŧ chết chị tôi. Tôi nhất định bắt được hắn, để hắn chịu đựng thống khổ gấp trăm ngàn lần ”

Màn đêm thâm trầm, trong chợ người đã ít đi, náo nhiệt một ngày kết thúc.

Diệp Bùi Thiên nắm tay Sở Thiên Tầm, chậm rãi đi về con hẻm phía Tây, nơi này ánh đèn thực tối, ảnh ngược từ vũng nước dưới đất hiện lên hình ảnh bọn họ đang nắm.

Diệp Bùi Thiên chỉ cảm thấy cảm giác đan xen thấp thỏm lo âu cùng hạnh phúc mỹ mãn, hắn không biết chính mình như thế nào mà lại xúc động như vậy. Nhưng cái tay kia một khi đã nắm lấy, cảm xúc ấm áp ở trong tay mình, hắn không muốn buông ra.

Hắn quay mặt đi, phát hiện Sở Thiên Tầm cũng đang nhìn hắn.

Đôi mắt kia trong đêm trăng tỏa sáng, lộ ra làm sự vui sướиɠ vạn phần. Có một loại cảm xúc hạnh phúc, từ đáy lòng bắt đầu bành trướng lên.

Cứ như vậy, hắn tình nguyện sinh sống với cô.

Ở căn cứ nào đó, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, một tiếng nổ chói tai như thủy triều, bao trùm toàn bộ căn cứ.

Mặt đất bắt đầu chấn động, trong trời đêm truyền đến tiếng ma vật cánh vỗ phát ra tiếng ong ong.

Căn cứ yên tĩnh, đột nhiên bị ma vật đột kích mà bừng tỉnh dậy.

Đa số mọi người đều trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, kinh hoàng mà nhìn ma vật đột kích che trời lấp đất, như cái ngày năm đó ma vật bỗng buông xuống rơi vào tuyệt vọng.

Toàn bộ căn cứ, khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai hoảng sợ cùng âm thanh chiến đấu kịch liệt.

Đã trải qua 5 năm rèn luyện, các thánh đồ nhanh chóng mặt thêm áo giáp, cầm vũ khí nhảy lên nóc nhà, cùng nhau phòng thủ, bọn họ phải vì gia viên mà chiến đấu.

Ngõ nhỏ đối diện trên nóc nhà cao cao, tường gạch rơi xuống, một con ma vật thật lớn bám trên vách tường. Theo sau nó còn có một con ma vật dữ tợn khủng bố bò theo sau, cả cơ thể nằm trên nóc nhà, như muốn che đậy không gian nhỏ hẹp trong con hẻm nhỏ.

Nó quay đầu, đồng tử trợn to nhìn thẳng hai người.

Thè cái lưỡi dài như thằn lằn, nhanh chóng ở trong không khí vòng một vòng, hưng phấn mà leo lên, vọt tới phía hai người

“Mỗi người một con.” Sở Thiên Tầm nói xong câu này, rút ra Song Đao trực tiếp chiến đấu.