Chương 31

“Lão Khổng, tìm được rồi, chính là thứ này.”

Bạch Mã trấn, Khổng Hạo Ba cùng đồng đội Sáng Thế gϊếŧ chết thủ vệ canh giữ ở ngoài cửa, xâm nhập phòng trong.

Bên trong nhà trống rỗng chỉ có một cái l*иg sắt đặc chế, bên trong giam giữ một con Bất miên giả bị chém mất tứ chi, Bất miên giả ghé vào trong l*иg, há mồm không ngừng phát ra sóng âm triệu hoán đồng loại tiến đến, đây là nguyên nhân dẫn tới trận chiến xảy ra bất ngờ này.

Khổng Hạo Ba giơ tay cầm kiếm, một ngọn lửa từ kiếm phát ra nhắm phía l*иg sắt, đốt ma vật không ngừng kêu to trong l*иg.

“Rốt cuộc là người nào ác độc như vậy?” Khổng Hạo Ba trên tay nổi gân xanh, trong quá trình bọn họ một đường tìm tới nơi này, trong trấn nhỏ này vô số cư dân trong lúc ngủ mơ bị ma vật cắn nuốt.

Một nam nhân tóc hơi trắng nằm trên mặt đất vành nón che mất nửa mặt, thều thào nói “Là người Thần Ái, ở thị trấn phát hiện không ít người dị dạng bên người giáo đồ Thần Ái, bọn họ giống như đang truy lùng Diệp Bùi Thiên.”

“Liền vì Diệp Bùi Thiên, không tiếc tánh mạng mọi người trong trấn.” Khổng Hạo Ba tức giận, vung kiếm làm đổ vách tường bên cạnh, “So với cái người gọi là Nhân Ma kia, những người này mới là ma quỷ.”

“Ai nói không phải đâu, này toàn bộ trấn nhỏ không có cao thủ gì, nhưng lại triệu hồi toàn ma vật cao giai, nếu không phải chúng ta trùng hợp ở đây, chỉ sợ chỗ nãy đã thành trấn chết.” Đồng đội đi cùng cậu lòng đầy căm phẫn, “Tìm được những kẻ máu lạnh đó, xem thử lòng dạ độc ác như thế nào.”

Bên trong ngõ nhỏ phía tây

Phó Hoài Ngọc nhìn những người trước mắt, mày nhăn lại.

Những người này có lẽ xác thật không biết tung tích Diệp Bùi Thiên, nhưng cô ta cảm giác nhất định có người nhìn thấy. Chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, những con kiến ngu xuẩn thế nhưng bao che cho hắn.

Phó Hoài Ngọc trong lòng luôn chán ghét kẻ yếu, những kẻ vô năng lại mềm yếu, căn bản là không nên sống ở thời đại này. Thánh phụ nói rất đúng, nhân loại đang trải qua một thời kì tiến hóa, tại đây những kẻ thấp kém vô năng sẽ bị đào thải, tiếp tục sinh tồn cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có những người giống như cô ta được thần linh chiếu cố, được chọn thành những người ưu tú, mới là hy vọng của nhân loại đi vào huy hoàng mới.

“Như vậy đi,tôi đổi cách nói khác.”Tư thái ưu nhã mà rút ra một dao găm sắc bén “Cung cấp tin tức của hắn, không nói thì đi tìm chết.”

Trong đám người ồ lên

“Này sao được, các ngươi cũng quá ngang ngược đi, Nhân Ma ở nơi nào chúng tôi như thế nào sẽ được.” Một đại hán dáng người cường tráng lớn tiếng ồn ào.

Trên chuôi kiếm điêu khắc hoa văn hình hoa hồng nhẹ nhàng đặt trên ngực người đàn ông.

“Hỏi lại một lần, Diệp Bùi Thiên ở nơi nào?” Trên gương mặt sinh đẹp của Phó Hoài Ngọc mang theo một nụ cười ngọt ngào.

“Mỹ nữ, tôi là thật sự không biết,” đại hán nhìn kia gương mặt như hoa như ngọc, cũng cười theo, “Cô xinh đẹp như vậy, tôi nếu biết……”

Câu nói đột nhiên im bặt, mũi kiếm sắc bén đột ngột đâm về phía trước, tựa như đâm thủng một tờ giấy dễ như trở bàn tay mà đâm xuyên qua trái tim.

Phó Hoài Ngọc thu hồi nụ cười, lạnh nhạt mà rút kiếm dính máu, một chân đá thi thể đã chết ra.

Cô ta ở trong đám người nhìn một vòng, mũi dao chỉ hướng Tiểu Mục, “Vẫn là từ bắt đầu từ cậu đi.”

Tiểu Mục ôm em gái, run rẩy đẩy em gái về phía sau.

Lúc này trong hầm, Diệp Bùi Thiên khẽ động cơ thể

Sở Thiên Tầm đè hắn lại, “Không được, tôi không đồng ý.”

Diệp Bùi Thiên tháo mặt nạ trên mặt xuống, hướng Sở Thiên Tầm lộ ra tia cười nhạt

Hắn cứ như vậy mà cười một cái, trong không gian nhỏ hẹp tối tăm ánh mắt đó nháy mắt sáng lên. Cuối thu đêm lạnh, bầy sói vây chung quanh, sợi dây sinh tử mỏng manh, phảng phất bị cái cười nhẹ nhàng đó hủy diệt.

Sở Thiên Tầm hoảng hốt, cô đã gặp qua Diệp Bùi Thiên rất nhiều bộ dáng, lại chưa từng thấy hắn cười thật.

“Thiên Tầm, cô phải hiểu rõ, đi với tôi, ngoài chết ra sẽ không còn gì, hoặc là so với cái chết càng thống khổ hơn.”

Hắn gỡ tay Sở Thiên Tầm ra, đứng lên muốn đi ra ngoài, gương mặt on nhu thoáng chốc lạnh băng, hiện giờ lại chuẩn bị hóa thân thành Nhân Ma khát máu.

“Muốn mạng của Diệp Bùi Thiên, không dễ dàng như vậy.”

Ngay lúc ngón tay Diệp Bùi Thiên chạm vào nóc mặt thất, bên ngoài mật thất truyền tới một tiếng vang lớn.

Mũi tên lửa bén nhọn, hóa thân vì phượng hoàng lửa, lao thẳng lới chỗ Phó Hoài Ngọc.

Dưới đất xuất hiện một người mặt vượn, từ sau Phó Hoài Ngọc giữ chặt, giữa mày phát ra một đạo kim, nhanh chóng mở rộng, đem Phó Hoài Ngọc toàn bộ bảo hộ bên trong quả cầu. Hỏa tiễn hướng tới, đâm vào bên ngoài quả cầu, liền bắn ngược trở lại. Bị lực tấn công mạnh mẽ đánh vào khiến cho triệu hoán thú đang che chở cho Phó Hoài Ngọc không ngừng lui về phía sau, trượt gần mười mét, mới ngừng lại được.

Phó Hoài Ngọc chấn động, cấp dưới nhanh chóng rút vũ khí vây quanh bảo hộ cô ta.

Trên nóc nhà ngay trong ngõ nhỏ, xuất hiện một thánh đồ mặc áo giáp. Khổng Hạo Ba cầm trường cung trong tay, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Không nói hai lời, cầm mũi tên lên, cài vào cung tên, ba mũi lên lửa, lao thẳng tới chỗ Phó Hoài Ngọc.

Đám người trong sân nhanh chóng tản ra.

Phó Hoài Ngọc triệu hoán, một ma vật ba đầu chui ra từ mặt đất, mở miệng ra, phun nước.

“Người nào, dám phá hỏng chuyện của Thần Ái chúng tôi?” Phó Hoài Ngọc trong lòng tức giận, biết rõ người đối diện kia cùng thực lực với mình.Mục tiêu của cô ta là tìm được Diệp Bùi Thiên đã đào tẩu, không có quá nhiều thời gian ở chỗ này.

Thánh đồ trẻ tuổi đứng trên nóc nhà nói “Thần Ái ghê tởm, vì bản thân, mà không màng tính mạng bao nhiêu người. Giờ phút này cả trấn toàn lực đuổi đánh ma vật, các người ở chỗ này hãm hại người khác. Hôm nay Sáng Thế chúng tôi phải thay trời hành đạo, diệt trừ đám chuột nhắt các ngươi.”

“Đám chuột nhắt? Giáo đồ tà ác, dám nói Thần Ái là bọn chuột nhắt.” Gương mặt xinh đẹp của Phó Hoài Ngọc vặn vẹo, nhưng thực mau điều chỉnh, cười nhạo nói, “Nói thật hiên ngang lẫm liệt, Sáng Thế các ngươi, hội trưởng Cố Chính Thanh chẳng lẽ lại là thứ tốt?”

Khổng Hạo Ba trên nóc nhà thu cung lại, rút kiếm ra, giận dữ nói: “Dám bôi nhọ hội trưởng chúng tôi, tất cả các ngươi không được chết tử tế!”

Phó Hoài Ngọc cười, cô ta mang theo thành viên Thần Ái triệu hoán thú bảo vệ hạ nhanh chóng rời đi, trong ngõ nhỏ quanh quẩn tiếng cô ta cười nhạo

“Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, trở về hỏi hội trưởng đại nhân của các người một chút, chẳng lẽ hắn không muốn bắt được Diệp Bùi Thiên sao, không muốn biết kết quả Thần Ái nghiên cứu được sao?”

Tiếng chuông cảnh báo vang lên, bầu trời đêm không ngừng phát sáng.

Đầu sỏ gây tội đã biến mất trong bóng đêm, ma vật tàn sát bừa bãi giằng co suốt một đêm.

Tia nắng ban mai phá vỡ đêm đen, trấn nhỏ mới dần dần khôi phục yên tĩnh.

May mắn còn mấy người đi trên đường phố, dọn dẹp gia viên bị tàn phá. Phòng ốc bị phá tan, đường rạn nứt, mặt tường nhiễm máu.

Có người chết, thi thể không còn nguyên vẹn, cực kỳ bi thương. Cũng có người bởi vì sống sót sau trận chiến, cùng người thân ôm nhau, vui mừng mà khóc.

Vô luận buồn vui bao nhiêu,vẫn còn muốn tiếp tục sống.

Hầm nóc bị người đẩy ra một cái, lão Quách từ trên nhìn xuống dưới.

Trong tay lão bưng một phần đồ ăn, đẩy đến trước mặt Diệp Bùi Thiên, cơ hồ không dám nhìn Diệp Bùi Thiên, thanh âm run run, “Ăn, ăn đi.”

Việc đêm qua tạm thời qua đi, lão như cũ không có cách nào đem người kia thành Lâm Phi hàng ngày nấu cơm cho lão.

Diệp Bùi Thiên ngồi dậy, tiếp nhận đồ ăn, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn.”

“Không, không cần,” lão Quách trộm nhìn vài lần, xoa xoa tay, “Lại nói tiếp, là lão nên cảm ơn cậu mới đúng, là cậu đã cứu tôi, nếu cậu không ra tay, tối hôm qua đã sớm chết rồi.”

“Chú…… Không sợ tôi sao?” Thanh âm bên trong mật thất vang lên.

“Sợ, có chút sợ. Trong truyền thuyết cậu cùng ma vật giống nhau, săn bắt người mà sống.” Lão Quách trộm quan sát biểu tình Diệp Bùi Thiên, thấy hắn không có tức giận, mới tiếp tục nói, “Nhưng tuổi tôi lớn, cũng trải qua nhiều việc, biết rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào lỗ tai nghe thấy, mà phải dựa vào đôi mắt mà xem. Chúng ta cũng ở chung mấy ngày, tôi biết cậu là đứa trẻ mềm lòng, những cái tin đồn kia xem ra là không tin được.”

Diệp Bùi Thiên bưng cái bát lão Quách đưa cho, trong lòng bàn tay xoay chuyển, bát cháo nóng tỏa ra độ ấm, làm lòng bàn tay ấm áp,

“Thiên Tầm đâu?” Diệp Bùi Thiên hỏi.

“Cô bé kia ấy hả. Một đêm đều cùng ma vật chiến đấu.” Lão Quách ngồi bên cạnh Diệp Bùi Thiên “Rất liều mạng. Ngõ nhỏ này mới có thể còn nhiều người sống như vậy.”

“Thiên Tầm là cô gái tốt. Trước kia tôi nói không nên quá chiều chuộng cô ấy mà nấu cơm mỗi ngày, là tôi sai rồi. Hiện tại ngẫm lại nấu cơm gì đó, đều không phải chuyện gì quan trọng.”

Lão Quách vươn tay, theo thói quen muốn vỗ vỗ vai Diệp Bùi Thiên, bàn tay vươn được một nửa, vội vàng rụt tay lại, “Ở, ở thời điểm này, muốn tìm một cô gái tốt như vậy thật sự không dễ dàng, cậu phải đối tốt với cô ấy.”

Diệp Bùi Thiên không nói gì, chỉ là vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve xiềng xích trên cổ .

“Đây là cái gì? Để tôi nhìn xem, lúc trước cậu giấu dưới cổ áo, tôi chưa nhìn thấy.” Lão Quách nhích lại gần, tinh tế quan sát một lúc lâu.

“Đây là thúc ma khóa trong truyền thuyết, thiết kế thật là tinh vi, thật lợi hại,” lão Quách càng xem càng cảm thấy bội phục, cơ hồ đã quên đây là cái bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy Diệp Bùi Thiên vào chỗ chết,

“Cơ quan này rất nhiều tầng, quả thực là nên vỗ tay tán dương kẻ làm ra nó, lão Quách tôi tự xưng là có thiên phú chế tạo, hôm nay mới biết được chính mình bất quá là ếch ngồi đáy giếng, không thể biết được trên thế giới thế nhưng đã có chế tạo sư lợi hại như vậy.”

“Có thể cởi bỏ xuống không?” Diệp Bùi Thiên hỏi.

Lão Quách khụ một tiếng, lộ vẻ hổ thẹn, “Lấy trình độ của tôi, tạm thời không thể giải được. Bất quá cậu ở đây, tôi từ từ nghiên cứu, cân nhắc biên pháp phá giải.”

“Không được, tôi đã không thể lại tiếp tục chờ.” Diệp Bùi Thiên thấp giọng nói một câu, Thiên Tầm không cho hắn tự mình hại cơ thể, nhưng hắn không muốn giống như hôm qua, người hắn trân trọng gặp nguy hiểm, chính mình lại bất lực không thể làm gì.

Hắn lấy cái chùy thủ tùy thân ra, đưa cho lão Quách,

“Chuôi chủy thủ này, là từ ma vật cấp cao chế thành, tôi muốn nhờ chú cắt đứt cái xiềng xích này.”

“Một hai vết cắt không cắt được, chờ chặt đứt, cơ quan này sớm bị kích phát không biết bao nhiêu lần rồi.” Lão Quách phất phất tay, không đem lời nói của Diệp Bùi Thiên để trong lòng, như cũ nhìn chằm chằm cổ Diệp Bùi Thiên mà nghiên cứu.

Lão nghe thấy Diệp Bùi Thiên bình tĩnh mà nói,

“Không quan trọng, sau khi tôi chết có thể từ từ mà chặt đứt.”

Lão Quách kinh ngạc, vô số cát vàng từ người Diệp Bùi Thiên lan ra, chui vào vòng cổ, không quan tâm mà bộc phát ra lực lượng lớn nhất, đem gông xiềng lôi kéo.

Trên cái xiềng xích xuất hiện mấy vết rạn, Diệp Bùi Thiên một tay chống mặt đất, lão Quách tiếng kinh hô, nhìn máu tươi chảy đầy đất.

Làm như vậy, khẳng định sẽ làm cô tức giận, trước khi mất đi ý thức, Diệp Bùi Thiên nghĩ như vậy.

……

Lúc Diệp Bùi Thiên sống lại, phát hiện chính mình đã nằm trong căn phòng quen thuộc.

Sở Thiên Tầm đưa lưng về phía hắn, ngồi bên mép giường, chủy thủ sắc bén, ở trong tay cô linh hoạt mà chuyển động.

Cô nghe thấy Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đem chuôi này chủy thủ để trên giường, đứng lên liền đi.

Diệp Bùi Thiên còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể đã phản ứng lại,vươn tay, kịp thời bắt được góc áo Sở Thiên Tầm.

Lúc sau, Diệp Bùi Thiên nhớ tới chuyện mình nhờ lão Quách. Sở Thiên Tầm không dừng lại bước chân, cả người toát ra một đoàn lửa giận.

Diệp Bùi Thiên biết rõ tâm ý của cô. Nhưng cô suốt đêm chém gϊếŧ ma vật, lúc quay lại hầm, lại thấy một vết thương dữ tợn, cả người lạnh lẽo mà nằm trong vũng máu.

Một khắc kia liền phẫn nộ cùng khổ sở, tới rồi hôm nay như cũ cũng không thể tan đi.

Diệp Bùi Thiên miễn cưỡng động thân thể suy yếu, một tay che cổ, một tay gắt gao nắm lấy quần áo Sở Thiên Tầm, sống chết không chịu buông tay.

“Thiên Tầm, tôi đau quá.” Hắn nói.