Chương 10.2:Thế Giới I: Giáo Chủ Ma Giáo(10)

Mà Hư Trần nhìn thấy Bạch Ninh tỉnh, lập tức hỏi:

“Bạch thí chủ, ngươi tỉnh, cảm giác khá hơn chút nào không?”

Bạch Ninh thấy rõ Hư Trần, sau đó ngơ ngác trong chốc lát, há to miệng muốn nói nhưng thanh âm quá nhỏ, Hư Trần không có nghe thấy.

Hắn tới gần Bạch Ninh, muốn nghe xem Bạch Ninh nói cái gì, kết quả nghe xong lời Bạch Ninh làm hắn câm nín.

“Tiểu hòa thượng, ta muốn ăn thịt!” {^•^}

Hư Trần: “. . .”ヾ(■_■)

Rõ ràng đều biến thành cái bộ dạng này, lại còn nghĩ đến thịt, xem ra cậu đối thịt là vô cùng yêu thích.

Hư Trần có chút bất lực cười nói: “khi thân thể thí chủ tốt lên nhất định sẽ được ăn thịt.”÷_÷

Mặc dù Bạch Ninh là Ma Giáo giáo chủ, nhưng là Hư Trần phát hiện: Bạch Ninh có chút đáng yêu.

A Thất mắt trợn trắng: Hòa thượng ngốc, Ký Chủ Đại Đại là muốn ăn thịt của ngươi đó!~~⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

Mặc dù A Thất phàn nàn, nhưng nó phát hiện,Cảm Tình Trị của Hư Trần tăng 2 điểm, hiện tại Cảm Tình Trị vừa đúng 70 điểm, Hư Trần yêu Bạch Ninh.

Mặc dù tình yêu này còn rất nhạt, nhưng là đúng là yêu.

A Thất cao hứng thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng mà Bạch Ninh lại giội cho nó một chậu nước lạnh, “giá trị tín nhiệm và giá trị trung khuyển vẫn không có tăng thêm, có nghĩa là bây giờ dù có yêu cũng có thể ngừng yêu ngay lập tức.”

A Thất: “Đúng a!” tình cảm ở mức 70-80 là bất ổn nhất, một giây là người yêu, giây tiếp theo có thể trở thành bạn bè bình thường thậm chí là kẻ thù.

Chẳng qua Bạch Ninh là làm sao biết được?

Chờ đã! Đây không phải là vấn đề, vấn đề là làm thế nào để giải quyết vấn đề giá trị tín nhiệm và giá trị trung khuyển mới là quan trọng.

A Thất lại định ra cho Bạch Ninh mười cái phương án, nhưng khi nó nói với Bạch Ninh, Bạch Ninh không thèm nghe, nói: “Biết ngươi là đồng đội heo, nên không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở ta ngươi là đồng đội heo đâu!.”

A Thất: “. . .” ký chủ, tui khóc, tui khóc thật đó!

Mặc dù A Thất không đáng tin cậy, nhưng là Bạch Ninh vẫn rất thích nó, cho nên gặp hắn nãy giờ không nói gì, liền an ủi: “Ngươi không cần lo lắng, ta biết phải làm sao, khi nào cần ngươi giúp, ta sẽ nói, ngươi vẫn rất có đất dùng.”

A Thất đầy máu phục sinh: “Thật hả?.”

Bạch Ninh: “Ừm.”

Bạch Ninh bị thương, lại nằm trên giường mấy ngày mới có thể xuống giường.

Kỳ thật vết thương của cậu khỏi rất nhanh, căn bản cũng không cần nằm nhiều ngày như vậy, nhưng Hư Trần lo lắng vết thương của hắn vỡ ra, cho nên yêu cầu hắn nằm nhiều mấy ngày.

Sau khi có thể xuống giường, Bạch Ninh đã có thêm một cái thú vui, mỗi ngày ngồi ở ngoài phòng phơi nắng.

Mà Hư Trần bởi vì thân thể khỏe mạnh, liền thường xuyên giúp đỡ người nhà này làm việc, thế là Hư Trần chẻ củi, Bạch Ninh ngồi ở một bên phơi nắng, một bên nhìn hắn chẻ củi.

Mỗi lần Hư Trần ngẩng đầu, liền có thể trông thấy Bạch Ninh trên mặt ý cười nhìn hắn.

“Bạch thí chủ,vết thương của ngươi còn chưa tốt,không nên ở bên ngoài hóng gió.”

Hư Trần lại một lần nữa không sợ người ta phiền mà khuyên nhủ.

Bạch Ninh ngáp một cái: “Trong phòng đợi đến ta sắp mốc meo rồi .”

Hư Trần không tiếp tục khuyên cậu nữa , hắn biết tiếp tục khuyên cũng không được gì, nhưng vẫn vào trong nhà, cầm một bộ quần áo cho Bạch Ninh phủ thêm.

Sau khi Bạch Ninh phủ xong quần áo thêm lên người, Bạch Ninh vừa cười vừa nói:

“Ngươi mỗi ngày đều chẻ củi cho bọn họ,ta thấy ngươi bổ nhiều củi như vậy , bọn họ một năm cũng dùng không hết.”

Hư Trần sờ sờ đầu trọc, nhìn củi lửa đã chất thành núi, cười nói: “Thật sao?”

Hắn cứ bổ mãi nên quên mất.(cái quên này ủa a bổ ích ghê~)

Bạch Ninh cười nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi có phải chỉ biết chẻ củi hay không?”

Hư Trần lắc đầu: “Tiểu tăng còn biết gánh nước nấu cơm.”

Bạch Ninh nhìn hắn một cái, “Ta đói.”

Hư Trần: “. . .” Đây là muốn ta đi gánh nước nấu cơm sao?(yes chân tướng ak)

Khoảng thời gian Bạch Ninh dưỡng thương này,trôi qua rất yên bình, thẳng đến xuẩn điểu A Thất xuất hiện, đánh vỡ yên bình này.(aiz ngày zui chóg tàn)

Xuẩn điểu A Thất là chim đưa thư Bạch Ninh nuôi, sau khi trông thấy con chim này, Bạch Ninh đã biết tin tức của cậu mình đã truyền đạt cho thuộc hạ.

Hư Trần trông thấy chim bay đến trên tay Bạch Ninh ,vừa cười vừa nói: “Tiểu tăng còn tưởng rằng A Thất (chim) đã đi mất rồi, không ngờ tới nó vậy mà lại tìm về.”

Bạch Ninh sờ sờ đầu chim, “Nó chỉ là một con chim ngốc thôi.”

Hư Trần sờ sờ đầu trọc, mấy ngày nay hắn có hơi nhớ con chim này.

“Tiểu hòa thượng, ta chuẩn bị ngày mai rời đi,đi phân đàn Lê giáo.” Lê giáo chính là Ma giáo trong miệng người giang hồ.

Bạch Ninh vừa rồi đã nhìn tin tức thuộc hạ truyền đến cho cậu, sau khi bọn họ đi làm Bạch Ninh nhiệm vụ hạ xuống xong, liền ở phân đàn chờ đợi tụ họp với Bạch Ninh.

Mà nhiệm vụ lần này Bạch Ninh giao cho bọn họ chính là, gϊếŧ Lý Thấm, lấy được Hồn Châu.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay đổi mới muộn thật có lỗi(=^▽^=)