Chương 11.1:Thế Giới I: Giáo Chủ Ma Giáo(11)

Tác giả :A Cương Kỷ Sự

Edit: Yue

Bổn cô nương muốn nhận a trai mua ,ai ứng cử hơm?(ϋ)

Đây là dự định từ trước của Bạch Ninh sau khi biết mục đích của Lý Thấm.

Lý Thấm lợi dụng cậu để lấy được Hồn Châu, như vậy cậu phải làm cho tất cả những gì Lý Thấm đạt được tất cả trở thành bọt biển.

Lý Thấm vất vả lắm mới đạt được Hồn Châu, nhưng mà sau khi Bạch Ninh chạy thoát, Hồn Châu lập tức trở thành một củ khoai lang bỏng tay.

Gã biết Bạch Ninh sẽ trả thù gã, coi như không trả thù gã nhưng vì Hồn Châu cũng sẽ tìm tới gã, trên đời này người có thể đối phó Bạch Ninh cũng chỉ có mấy người, mà người gã quen biết cũng chỉ có sư phụ gã thôi.

Nhưng bởi vì Hồn Châu, gã không thể nói cho sư phụ gã ân oán giữa gã và Bạch Ninh, nếu không sư phụ của gã sẽ gϊếŧ gã trước sau đó mới đối phó Bạch Ninh.

Dưới tình huống như vậy, có thể nói gã đã tứ cố vô thân, cuối cùng gã quyết tâm, quyết định đi tìm chưởng môn Thiên Dương phái nhờ giúp đỡ , nhưng mà động tác của Bạch Ninh lại nhanh hơn gã rất nhiều, thư của gã còn chưa gửi đến tay chưởng môn Thiên Dương phái,gã liền bị bắt.

Sau một phen ép cung,gã mới giao ra Hồn Châu.

Không thể không nói ,đã biết thân phận giáo chủ Ma giáo của Bạch Ninh mà còn dám lợi dụng Bạch Ninh, cũng có thể thấy được gã cũng rất lớn gan.(rất tiếc a~~ ha hả)

Đương nhiên, Lý Thấm to gan như vậy là có nguyên nhân, bởi vì gã chắc chắn kế hoạch của mình sẽ không thất bại, chỉ cần không thất bại, gã hiện tại đã cầm tù Bạch Ninh, ép Bạch Ninh giao ra di sơn đảo hải chưởng pháp.(tối rồi bớt mơ giữa ban ngày đi)

Nhưng kế hoạch của gã thất bại.

Vì thế gã bị ép phải giao ra Hồn Châu.

Biết thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Ninh cũng không có bao nhiêu cao hứng, nhưng là cậu vẫn nên trở về Ma giáo.

Lần này Bạch Ninh rời đi Ma giáo, một nguyên nhân là vì gặp Hư Trần, sau đó công lược Hư Trần, còn có nguyên nhân chính là tìm ra phản đồ.

Ở kiếp trước đã biết Ma giáo có phản đồ, tên phản đồ này cùng tám phái chính đạo cấu kết, dẫn đến cậu chết ở trên tay tám phái chính đạo.

Nhưng tên phản đồ này che giấu quá sâu, Bạch Ninh đến nay cũng không thể khẳng định được tên đó có phải là phản đồ hay không, chẳng qua lần này hẳn là có thể biết được rồi.

Lần này ta cho ngươi cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng đừng để cho ta thất vọng nha?

Mặc dù quyết định rời đi, nhưng vết thương của Bạch Ninh còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn không thể đi đường quá nhiều, cho nên Hư Trần tìm một xe để chở Bạch Ninh.

Nhưng khi nhìn thấy xe Bạch Ninh cười đến mức đau bụng.

Vì đây là xe lừa, nói một cách dễ hiểu, nó là xe dùng để kéo hàng, không có mui, chỉ có ván.

Thấy Bạch Ninh cười đến vui vẻ như vậy, Hư Trần sờ sờ đầu trọc của hắn, giải thích: “Đây là chiếc xe duy nhất có thể chở người trong nhà của Tằng thí chủ.” Tằng thí chủ chính là người đã thu lưu bọn họ.

Bạch Ninh cười đã rồi, trực tiếp lên xe, “Đi thôi Hư Trần sư phó.”

Hư Trần thở dài vội vàng lái xe con lừa lên đường.

Tốc độ của xe con lừa rất chậm, Bạch Ninh chậm rãi nằm ở sau xe lừa nhìn bầu trời, khá là thích thú.

Khi gặp được mấy bụi cỏ cao thì duỗi dài tay túm một cây cầm trên tay chơi, hoặc là ngậm trong miệng.

Đôi khi Hư Trần quay lại nhìn cậu, sẽ thấy cậu ngậm một cọng cỏ trong miệng, hai tay gối đầu nhìn lên bầu trời ngẩn người.

Hư Trần không biết cậu đang suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của Bạch Ninh rất trống vắng, khiến lòng hắn xót xa không giải thích được.

Nhưng mỗi khi hắn muốn nói gì, thì Bạch Ninh Bạch Ninh sẽ đột nhiên nhìn hắn, mỉm cười với hắn, làm tim hắn bất giác đập loạn nhịp.

Hắn phát hiện tình cảm của hắn đối với Bạch Ninh là khác biệt, nhưng là bản năng của hắnkháng cự tình cảm này.

A Thất: “Ký chủ, ký chủ, tăng, tăng, giá trị tình cảm tăng, không tốt, lại rơi trở lại rồi , chờ một chút, lại tăng, không! không lại rơi xuống rồi,không !không !không! không!.”

Bạch Ninh không biết A Thất nổi điên cái gì, nhưng vì xác định A Thất có phải bị hỏng rồi không, cậu vẫn hỏi nói:

“Làm sao vậy?”

A Thất: “Ký chủ, vừa rồi giá trị tình cảm của Hư Trần tăng một điểm, nhưng lập tức lại rơi xuống, ô ô ô! Tui thật khó chịu.”

Bạch Ninh: “. . .”ヾ(■_■)

A Thất: “Ký chủ,cậu nói chuyện a! An ủi tui một chút đi mà.”

Bạch Ninh: “Ta cảm thấy ta cần an ủi.”

A Thất: “Ô ô ô. . .”ƪ(‾.‾“)┐

Bạch Ninh: “được rồi, ta hát một bài an ủi ngươi.”

A Thất: “Được.” Ký chủ thật sự là tốt quá đi!

“Mặt trời chiếu trên không, bông hoa mỉm cười với ta. . .”

Bài hát này Bạch Ninh học khi còn học tiểu học, là bài hát mà trẻ con rất thích, nhưng Bạch Ninh lại phát hiện hệ thống rất thích bài hát này, có ý gì?

Sau khi hệ thống nghe một lần, yêu cầu Bạch Ninh hát thêm một lần nữa, nhưng bất kể nói sao Bạch Ninh cũng đều không hát, ngược lại Hư Trần lại hỏi:

“Thí chủ, ngươi mới vừa rồi là đang hát hí sao?sao không giống với những gì ta nghe qua?”

Bạch Ninh sững sốt, không biết hắn vì sao hỏi như vậy: “Không phải hí khúc,mà là bài hát.”

Hư Trần nở nụ cười: “Thế nhưng mà bài hát của ngươi cùng tiểu tăng đã nghe qua cũng không giống nhau.”

Bạch Ninh gật đầu: “đúng là không giống.”

Hư Trần còn nói thêm: “Mặc dù không giống, nhưng mà tiểu tăng rất thích.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Tiểu tăng cũng không biết, nguyên lai khúc có thể hát như thế.”

Thật tốt nha! Bạch Ninh phát hiện bên cạnh cậu có hai cái Bảo Bảo, bọn họ đều thích nghe nhạc thiếu nhi.(hahaha t ko có cười hahaha)

Dù sao nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, Bạch Ninh đã bắt đầu ca hát, cậu hát đều là nhạc thiếu nhi.

Hát dọc đường đi,Bạch Ninh hát cuống đến họng đều đau, cũng rất bực bội.Sau khi hát xong một ca khúc, liền không có hát nữa.

Hư Trần không nghe thấy Bạch Ninh hát, đợi một lúc rồi mà vẫn không nghe được Bạch Ninh tiếp tục hát, nhưng lại phát hiện cổ bị thứ gì đó chọc chọc, rất ngứa, hắn biết chắc là Bạch Ninh đang trêu hắn, hai tay của hắn đang lôi kéo dây cương, chỉ có thể nghiêng cổ cọ xát, “Bạch thí chủ, người đừng phá, tiểu tăng còn tại lái xe đó!”

Hắn vừa nói xong, đầu trọc lại bị thứ gì chọc chọc cũng ngứa ngáy một chút,bên tai còn truyền đến tiếng cười của Bạch Ninh.

Hư Trần có chút vô lực, muốn nói thật tốt với Bạch Ninh, kết quả vừa quay đầu lại vừa vặn đối mặt cùng Bạch Ninh mặt đối mặt, vả lại hai người bọn họ cách rất gần nhau, gần đến chóp mũi của hắn đυ.ng vào chớp mũi Bạch Ninh, hô hấp của hắn cùng hô hấp Bạch Ninh giao hòa vào nhau.

Hắn đột nhiên có chút xấu hổ,lúc đang muốn quay đầu đi, đột nhiên xe rung chuyển, môi của hắn trực tiếp in lên môi Bạch Ninh.