Chương 10.1:Thế Giới I: Giáo Chủ Ma Giáo(10)

Hắn có chút không dám tin tưởng, hắn còn chưa có độ hóa cậu, chẳng lẽ cậu cứ chết như vậy sao?

“Ngươi đang gọi ta?” giọng nói Bạch Ninh vang lên, Hư Trần không thể tin nhìn về phía cậu.

Bạch Ninh bay lên vách núi bước ổn định thân hình,mới đưa mắt nhìn hướng Hư Trần. Hôm nay cậu mặc một bộ trường bào màu xanh trời, dáng người cao gầy thon dài, gió dưới vách núi thổi y phục cậu bay phất phới, tay áo tung bay, sợi tóc lộn xộn, rõ ràng chật vật như vậy, trên mặt lại mang theo nụ cười tà khí thoải mái, bộ dáng này so với bất cứ thời khắc nào trong dĩ vãng đều làm Hư Trần rung động hơn.

Hư Trần sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày mới phản ứng được, “Bạch. . . Bạch thí chủ.”

Bạch Ninh nhướng mày, trêu tức nhìn về phía Hư Trần:

“Trông thấy ta không chết ngươi không vui sao? Ngươi không hi vọng ta sống sót sao?.”

Hư Trần nhìn Bạch Ninh từ trên xuống dưới, xác định cậu không sao,sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu tăng không hi vọng Bạch thí chủ chết, tiểu tăng còn muốn độ hóa Bạch thí chủ.”

Bạch Ninh bĩu môi, “Nhàm chán.”

Cậu vừa dứt lời liền trực tiếp vận khinh công bay khỏi vách núi.

Hư Trần nhìn bóng lưng của cậu,vẫn chưa phản ứng kịp, hôm nay cảm xúc quá thăng trầm, hắn cần bình phục tâm tình của mình một chút,hắn vẫn là tu hành không đủ, căn bản làm không được mặt không đổi sắc khi núi thái sơn sụp đổ.

Nhìn bóng dang Bạch Ninh đi xa, thân thể của hắn đột nhiên khẽ giật mình, hắn giống như quên một việc, hắn lập tức nhấc lên khinh công, muốn đuổi kịp Bạch Ninh, nhưng Bạch Ninh khinh công trác tuyệt, mấy hơi thở, bóng dáng đã biến mất, hắn đành phải thôi động nội lực tăng thêm tốc độ.

Bạch Ninh thấy Hư Trần không có đuổi theo, liền hơi thả chậm tốc độ, dù cho như vậy, tốc độ của cậu vẫn rất nhanh.

Hiện tại cậu muốn đi bắt tên sơn tặc lúc trước chém vào mông ngựa kia, người này ngược lại rất thông minh, muốn lợi dụng chuyện xe ngựa, sau đó thừa cơ hội cho mình chạy trốn.

Nhưng là hắn không ngờ tới, người ngồi ở trong xe ngựa, là giáo chủ Ma giáo võ công cái thế.

Mặc dù gã chạy rất nhanh, nhưng là gã không có khinh công, rất nhanh Bạch Ninh liền đuổi kịp.

Sau khi nhìn thấy gã,Bạch Ninh liền dùng chân đá vào sau lưng gã khiến gã ngã lăn ra mặt đất.

Sơn tặc biết trốn không thoát, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, “Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm đại hiệp, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Cầu đại hiệp tha mạng a!”

Bạch Ninh mặt không biểu cảm, trực tiếp cho hắn một chưởng, lại đột nhiên nghe Hư Trần đã kịp thời chạy đến kêu lên:

“Bạch thí chủ, không cần gϊếŧ người!”

Bạch Ninh nhíu mày, cưỡng ép thu hồi chưởng, quay đầu nhìn xem Hư Trần.

“Người này muốn gϊếŧ ta, hắn chết chưa hết tội.”

Hư Trần nhìn cậu, dáng vẻ có tia khẩn cầu, “Bạch thí chủ, ngươi không thể làm sát nghiệt của ngươi càng nặng.”

Bạch Ninh: “Nếu như ta vẫn muốn gϊếŧ hắn thì sao?”

Hư Trần ánh mắt kiên định: “Nếu như Bạch thí chủ nhất định phải gϊếŧ hắn, tiểu tăng dù cho đánh cược tính mạng cũng phải ngăn cản ngươi.”

Thân phận không giống nhau thì tư tưởng quan niệm cũng không giống, tư tưởng quan niệm khác nhau ánh mắt đối đãi sự vật sẽ khác biệt, ngươi cho rằng tốt, ta lại cho rằng không tốt, hai loại khác biệt quan niệm va chạm vào nhau, rất dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.

Đây là lần đầu tiên trong đoạn thời Hư Trần và Bạch Ninh ở chung sinh ra mâu thuẫn, nhưng càng về sau mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nhiều, những mâu thuẫn này nếu như không giải quyết tốt, sẽ làm hai người đi hai phương hướng ngược nhau, sau đó dần dần từng bước đi xa.

Đã bởi vì quan niệm khác biệt dẫn tới mâu thuẫn, phương pháp giải quyết ổn thỏa,tốt nhất chính là hai bên cùng nhau thỏa hiệp, hoặc là một bên thỏa hiệp, thuận theo một bên quan niệm khác.

Bạch Ninh: “Tốt, ta có thể không gϊếŧ hắn.” Hư Trần và Bạch Ninh mâu thuẫn, Bạch Ninh thỏa hiệp.

“thế nhưng, ta muốn phế gã một đôi chân.” Bạch Ninh nói tiếp.

Hư Trần sắc mặc nhìn không tốt lắm,nhưng là chí ít Bạch Ninh không có muốn gϊếŧ người, độ hóa hắn vẫn là có hi vọng.

“Cũng tốt, phế hắn một đôi chân, về sau hắn liền sẽ không làm hại nhân gian.”

Hư Trần cũng làm ra thỏa hiệp.

Bạch Ninh nhướng mày cười một tiếng, cậu đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm, thân thể vô ý thức tránh đi, vừa vặn tránh thoát một kích trí mạng nhất, cho dù là như vậy, bên hông cậu vẫn là cắt một đao, máu bắn tung toé.

Kẻ đánh lén cậu chính là tên sơn tặc vừa rồi quỳ trên mặt đất xin tha kia.

“Bạch thí chủ.” Hư Trần hiển nhiên không ngờ tới một màn như thế, kinh ngạc kêu lên, cấp tốc đến gần Bạch Ninh.

Bạch Ninh che lấy vết thương, đưa tay đánh một chưởng, đem sơn tặc đánh ngã nhào trên mặt đất, mặc dù là một chưởng vội vàng, không có bao nhiêu nội lực, nhưng vẫn đủ để sơn tặc hôn mê bất tỉnh.

Đau đớn bên hông khiến Bạch Ninh không khỏi quỳ rạp trên mặt đất, Hư Trần kịp thời tới gần cậu lập tức đem cậu đỡ lấy.

Hư Trần có chút khẩn trương, “Bạch. . . Bạch thí chủ, ngươi. . . Ngươi không sao chứ?”

Hắn luống cuống tay chân băng bó vết thương cho Bạch Ninh, lúc máu đã ngừng chảy, Bạch Ninh cũng đi nửa cái mạng.

“Bạch thí chủ, ngươi cố gắng nhịn, ta mang ngươi đi tìm đại phu.”

Hắn ôm Bạch Ninh lên, mà Bạch Ninh lại bắt đầu buồn ngủ, cái này khiến Hư Trần càng thêm sốt ruột, vận khinh công đi đường càng nhanh.

Trên thực tế Bạch Ninh đã bắt đầu nói chuyện với hệ thống.

A Thất: “ký chủ, chúc mừng cậu,eo lại bị thương rồi!.”

Bạch Ninh: “. . .”

A Thất: “Ha ha ha! Ký chủ eo không được!”

Bạch Ninh: “Ha ha. Chờ ta đem ngươi thao | khóc, ngươi liền biết ta eo được hay không.”

A Thất: “. . .” ký chủ quá hung tàn làm sao phá?

Để chuyển chủ đề A Thất hỏi: “ký chủ, cậu có muốn tui đem vết thương chữa khỏi không?chỉ cần 2 điểm giá trị thuyên chuyển là có thể nha.”

Bạch Ninh: “Không cần, vết thương này với ta vòn có chỗ hữu dụng.”

A Thất trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói ra:

“ký chủ, cậu thật cường hãn.”

Bạch Ninh: “Ha ha.”

Bạch Ninh lại đi nhìn một chút bảng trị số của mình.

Mị lực : 99

Vũ lực : 90

Giá trị cảm Tình : 68

Giá trị trung khuyển: 62

Giá trị tín nhiệm: 62

Độ khó nhiệm vụ : Cấp B

Đẳng cấp ký chủ: 0

kỹ năng ký chủ: Sắc đẹp liêu nhân, di sơn đảo hải chưởng pháp.

Giá trị thuyên chuyển: vô pháp đếm hết

Bạch Ninh nhìn trị số của chính mình mà trầm mặc.

Mà sau khi A Thất nhìn qua trị số đột nhiên nói:

“Ký chủ,giá trị trung khuyển và giá trị tính nhiệm vậy mà không có thay đổi!”

A Thất tỏ ra rất giật mình.

Bạch Ninh: “Ừm.”

A Thất: “ký chủ, ngươi làm sao không vội a? Bình thường mà nói, bọn nó là tăng trưởng theo giá trị cảm tình,đây là việc từ trước cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua , ta không có phương pháp giải quyết a!.”

Nhìn bảng số, Bạch Ninh không khỏi nghĩ đến tình huống tương tự ở kiếp trước, Cảm Tình Trị đã tăng lên, nhưng giá trị tín nhiệm và giá trị trung khuyển lại không tăng, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Từ xưa đến nay, nếu mối quan hệ đó thiếu sự tin tưởng thì sao nó còn có thể thiên trường địa cửu.

Bạch Ninh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận là Hư Trần đang bài xích cậu.

Tình cảm của hắn mặc dù đã tăng trưởng, nhưng là lý trí của hắn tại bài xích cậu, xuất hiện tình huống như vậy, cho thấy Hư Trần đã có kết luận với cậu.

Lúc trước cũng đã nói, công lược Hư Trần khó nhất tại một điểm, người này một khi nhận định một chuyện rất khó để thay đổi.

Hắn nhận định Bạch Ninh là người trong ma giáo, lập trường cùng hắn là đối lập, cho nên hắn trong tiềm thức không còn dành tình cảm cho cậu.

Cho dù hắn quyết định dựa vào lực lượng của mình độ hóa Bạch Ninh, khuyên Bạch Ninh cải tà quy chính, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần phát hiện Bạch Ninh không còn thuốc chữa, như vậy hắn sẽ thay trời hành đạo.(hừ~ ngu ngốc)

Vừa rồi Cảm Tình Trị tăng lên, có lẽ là bởi vì chuyện sơn tặc sự kia ,áy náy với Bạch Ninh.

Những điều trên minh chứng cho một điều: Tình cảm của Hư Trần có lẽ không dễ dàng phát triển nữa.

Bạch Ninh đem phân tích của mình nói cho A Thất, A Thất nghe cảm giác mình nhận mười vạn điểm tổn thương.(hự~ đao tym)

A Thất: “Tin dữ, đây tuyệt đối là tin dữ, kí chủ, cậu nói cho tui biết đi, đây không phải là sự thật đúng không? tui đang nằm mơ đúng không?”

Bạch Ninh: “Ha ha.”

A Thất: “ký chủ sao cậu không vội a?”

Bạch Ninh: “Ha ha.”

A Thất: “. . .” Tui ghét nhất ha ha.

Bạch Ninh: “nếu ngươi sốt ruột, ngươi liền lên!”

A Thất: “. . .” hiện tại tui thích nhất ha ha.

Cho dù A Thất có lo lắng đến mức nào đi chăng nữa, thì sự thật là sự thật, mặc dù độ khó của việc công lược Hư Trần đã tăng lên, nhưng Bạch Ninh đã bắt đầu thấy việc công lược trở nên rất thú vị.

Cậu thích nhất vượt khó tiến lên.

Vết thương trên eo Bạch Ninh tuy nhưng tạm thời đã cầm máu, nhưng trạng thái Bạch Ninh hiện tại phi thường không tốt, Hư Trần ôm cậu gấp gáp đi tìm đại phu, không ngờ nơi này một mảnh rừng núi hoang vắng, đừng bảo là đại phu, ngay cả người cũng không có.

Yue:nói thì nói đi chứ tui ghét ông công mặc dù ổng cũng không đáng ghét nhưng tui sủng thụ oke oke