Chương 5: Gà trống chỉ đường (1)

“Đúng vậy, vì sao Bạch Hổ quay đầu lại sẽ tuyệt tử tuyệt tôn chứ?”

Người đàn ông mặc áo xanh nhếch khóe miệng cười nhạo, cực kỳ khinh thường nói: “Nhóc con, nhóc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, người khác nếu không biết còn cho rằng nhóc chính là đại sư của môn phái nào đó. Mấy cái khác tôi không nói, nhưng nếu hôm nay nhóc có thể nói rõ ràng chuyện [Bạch Hổ quay đầu], làm tôi bội phục, ông đây sẽ tin nhóc, nếu không thì nhóc chỉ là mở miệng nói bậy mà thôi!”

Trần Văn Xương vội vàng giải thích, nói anh ta hỏi điều này cũng chỉ là tò mò, cũng không phải hoài nghi Trần đại sư.

Trần Duyệt Vũ biết Trần Văn Xương không phải nghi ngờ cô, nhưng hai người còn lại chắc chắn cho rằng cô là kẻ lừa đảo.

Nhìn vào bộ đồng phục xanh trắng ở trên người, Trần Duyệt Vũ cũng không có gì để bực bội. Người hiện đại rất coi trọng tuổi tác và kinh nghiệm của con người. Ở trong mắt bọn họ, Trần Duyệt Vũ chẳng qua chỉ là một nữ học sinh còn đang mặc đồng phục, tuyệt đối không thể nào tinh thông thuật phong thủy, càng không có khả năng có đôi mắt tinh tường như vậy, lập tức liền nhìn ra mộ địa này không phải là “ghế Thái Sư”, mà là một cái hung địa.

Người đàn ông mặc áo xanh đứng ở bên cạnh Trần Phú Quý, vẫn luôn không ngừng nói, nói rằng nhất định điều kiện gia đình của nữ sinh này quá nghèo, nghèo đến mức phải đi ra ngoài lừa đảo, nói Trần Phú Quý ngàn vạn lần đừng so đo với đứa nhóc phải suy nghĩ nhiều về sinh kế.

Trần Văn Xương nghe xong, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, trực tiếp nói: “Ông nói lời này là có ý gì, đại sư phong thủy mà Trần Văn Xương tôi đây mang tới sẽ là kẻ lừa đảo sao? Hơn nữa, vừa rồi Trần đại sư nói nơi này là [Bạch Hổ quay đầu], ông có thể phản bác sao? Chắc hẳn ông còn không biết [Bạch Hổ quay đầu] là cái gì đó chứ! Ai là thần côn, ai là đại sư, không phải vừa nhìn đã biết rõ hay sao!?”

Người đàn ông mặc áo xanh nói: “Con nhóc này chỉ được cái nói năng lưu loát mà thôi, thật sự không có chút bản lĩnh gì. Nếu mấy người tin tưởng nó, mấy người đã bỏ lỡ mất “ghế Thái Sư” ngàn năm có một này đấy. Trần tiên sinh, nơi này chính là cái mộ địa tốt nhất. Nếu lão gia tử nhà ông được mai táng ở chỗ này, nói không chừng trong vòng ba năm đã xuất hiện được Trạng Nguyên!”

Lập trường của hắn và Trần Duyệt Vũ không giống nhau, hai người đều là đại sư phong thuỷ, hơn nữa đều muốn nhận lấy khoản tiền thù lao phong phú này. Hiện tại, người đàn ông áo xanh quyết định rút củi dưới đáy nồi, hạ quyết tâm khiến cho Trần Phú Quý tin tưởng hắn, không để chút khả năng nào để ông ta tin tưởng cô gái nhỏ.