Chương 4: Quốc sư xưng bá thời hiện đại (4)

Người đàn ông mặc áo xanh nhíu chặt lông mày. Nghe một con nhóc nói chuyện, giơ tay nhấc chân, cái khí thế và tư thế kia có vài phần giống với bộ dáng của một đại sư, nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng, nói tất cả những gì cô nói đều là bịa đặt lung tung, chắc là đã đọc qua từ quyển sách phong thủy nào đó rồi bây giờ nói ra chứ gì? A?

“Ông mới đọc theo từ trong sách thì có!” Trần Văn Xương nói: “Trần đại sư rất lợi hại, ông biết ngôi nhà ma ở khu phố cũ Tây Tử chứ, chính là một trong mười ngôi nhà ma nguy hiểm nhất thành phố Xuân Châu chúng ta. Có rất nhiều người tự xưng là đại sư phong thuỷ đi tới đó đều bị dọa sợ tới mức tè trong quần, có người còn sùi bọt mép kêu cha gọi mẹ.”

Anh ta vỗ tay rồi lại nói: “Gần đây mấy người có xem tin tức xã hội không? Ác quỷ trong căn nhà ma kia đã bị Trần đại sư thu phục.”

“Ha ha.” Người đàn ông mặc áo xanh có đánh chết cũng không tin, một con nhóc tay trói gà không chặt có thể thu phục được con ác quỷ bên trong căn nhà ma ở hẻm Tây Tử. Lúc trước, có một đêm hắn cũng từng đi qua nơi đó, nửa đêm suýt chút nữa đã bị quỷ bóp chết, sợ tới mức không dám đi qua con hẻm Tây Tử kia lần nào nữa.

“Đừng chỉ nói mấy cái đó, nhóc con, nhóc cứ nói thẳng đi, vì sao nhóc lại nói bảo địa này có thể gϊếŧ chết nhân khẩu trong nhà?”

Trần Duyệt Vũ biết hắn không phục, lại dùng ngón tay chỉ vào dãy núi phía bên trái, xanh xanh tươi tốt, phát triển rậm rạp phồn thịnh.

“Ngọn núi Thanh Long này không tốt.” Trần Duyệt Vũ nói.

“Không tốt? Nhóc đang đùa cái gì vậy?” Người đàn ông mặc áo xanh biết Trần Duyệt Vũ có chút tài năng, nhưng xem ra cô vẫn học chưa đủ tinh thông: “Phóng mắt nhìn quanh nơi này đi, toàn bộ ngọn núi Thanh Long này đều được bao phủ bởi khu rừng rậm rạp này, mộ địa Thanh Long này có thể nói là mộ địa tốt nhất trong khu vực này rồi.”

Trần Duyệt Vũ lắc đầu nói không đúng.

“Dãy núi bên trái của mộ địa nhìn có vẻ phát triển rậm rạp xanh tươi, giống như Thanh Long đang vượt mây bay lên trời, có sức mạnh chạm tới Cửu Trong Thiên, nhưng chuyện này không thể chỉ xem từ một phía, đặc biệt là trong thuật phong thủy. Thời điểm tìm mộ địa cho người ta, không phải chỉ cần xem xét Thanh Long, mà còn phải xem xét Bạch Hổ ở bên phải, Chu Tước ở phía trước, cùng với Huyền Vũ ở phía sau.

“Ông chọn mộ địa ở chỗ này, thua ở chỗ núi Bạch Hổ quá cao.”

Theo hướng mà Trần Duyệt Vũ chỉ, ba người còn lại đồng thời nhìn về phía ngọn núi Bạch Hổ ở phía bên phải.

Đối lập với ngọn núi phía bên trái, núi Bạch Hổ có vẻ cô đơn lẻ bóng, chỉ có một đỉnh núi đơn độc.

“Vốn dĩ núi Bạch Hổ là một ngọn núi biệt lập thì không sao, ít nhất sẽ không cản trở thế hệ tương lai. Nhưng tệ hơn chính là, đỉnh núi Bạch Hổ lại có chút xu hướng quay đầu lại, đây lại là chuyện lớn! Trong thuật phong thủy, đây gọi là [Bạch Hổ quay đầu].”

“[Bạch Hổ quay đầu]? Vậy thì như thế nào?” Người đàn ông mặc áo xanh dù sao cũng chỉ mới học chút da lông của thuật phong thủy, tất nhiên không biết điều cấm kỵ nhất trong phong thủy chính là [Bạch Hổ quay đầu].

Ba người ở đây đều nhìn chằm chằm Trần Duyệt Vũ. Trần Duyệt Vũ nói: “Các người có thể thử nghĩ một chút, vốn dĩ ngọn núi Bạch Hổ đã cao hơn ngọn núi Thanh Long rồi, bây giờ Bạch Hổ còn quay đầu lại, nó quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào nơi nào chứ? Chính là nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mộ địa, cũng chính là nơi an táng của tổ tiên mấy người.”

“Bạch Hổ nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mộ địa, vì sao sẽ tuyệt tử tuyệt tôn vậy?” Trần Văn Xương hỏi.