Chương 6: Gà trống chỉ đường (2)

Trần Duyệt Vũ nghe người đàn ông áo xanh nói như vậy, cũng không muốn chịu đựng nữa. Cô duỗi tay, xắn cổ tay áo lên, lộ ra cổ tay thon dài trắng trẻo, chuẩn bị biểu diễn cho người đàn ông áo xanh đó thấy thế nào mới mà huyền học phong thủy chân chính.

Dáng người Trần Duyệt Vũ nhỏ nhắn, với một mái tóc ngắn, chân mang một đôi giày vải Bắc Kinh mềm mại. Tuy cô gầy nhưng lại cao ráo, đi đường mang theo gió, không thể che giấu được thần thái tiên cốt bẩm sinh của mình.

Người đàn ông mặc áo xanh thấy cô đi về phía mình, trong lúc nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức nồng nặc. Hắn cũng sợ Trần Duyệt Vũ thực sự có bản lĩnh lớn, như vậy thì chuyện làm ăn ngày hôm nay nhất định sẽ thất bại.

“Nếu như tôi có thể chứng minh được ngọn núi này chính là [Bạch Hổ quay đầu] thì ông có xin lỗi tôi không?” Đôi mắt trong veo của Trần Duyệt Vũ chạm trúng ánh mắt của người đàn ông mặc áo xanh.

Người đàn ông khựng lại, không ngờ cô lại tự tin như vậy. Hắn đưa tay lên trước miệng, ho nhẹ: “Tôi nói được thì làm được, nhưng nhóc phải có được bản lĩnh này đã!” Hắn ngàn vạn lần không tin, Trần Duyệt Vũ tuổi còn nhỏ mà lại có thần thông như vậy được, còn có thể nhìn ra [Bạch Hổ quay đầu]? Khẳng định chỉ là đang hù người mà thôi!

Mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Trần Duyệt Vũ, cô đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng lớn nên vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh. Lúc trước khi đối mặt với mộ địa nguy hiểm nhất, Trần Duyệt Vũ cũng không nhăn mày dù chỉ một chút.

Cô đưa tay phải ra, nhéo ngón tay Cửu Cung, môi hé mở, nhanh chóng niệm [Tam Nguyên Cửu Vận Nhị Thập Tứ Sơn], trên la bàn Phong Thủy có bát quái, trong đó ba ngọn núi được coi như một quẻ, bát quái cũng chính là 24 ngọn núi.

Sau khi niệm xong, Trần Duyệt Vũ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Văn Xương. Trần Văn Xương vội vàng đi tới, hỏi đại sư có phân phó gì sao?

“Ở gần đây có gà trống không?”

Trần Văn Xương nói: “Trước khi lên núi, tôi có nhìn thấy một ngôi làng dưới chân núi, ở đó chắc có gà trống.”

“Đi mua một con mang về.”

“Được.” Trần Văn Xương bước vội, lộc cộc đi về phía chân núi, đường núi gập ghềnh, anh ta đi nhanh đến mức, suýt chút nữa đã giẫm sai chân.

Lúc này đã khoảng 12 giờ trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Trần Duyệt Vũ có chút khát nước. Cô mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước.