Chương 40

Đó là một cái móc chìa khóa hình búp bê bằng gỗ. Móc chìa khóa này giống như những móc chìa khóa khác được bán ở quầy lưu niệm, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, cô có thể mơ hồ nhìn thấy một vài sợi tà khí đen cuộn quanh cái móc chìa khóa đó. Người bình thường sẽ không nhìn thấy được những sợi tà khí đen đó, nhưng đạo thuật của Trần Duyệt Vũ rất cao, tất nhiên có thể nhìn thấy được.

Cô đưa tay, kéo con búp bê bằng gỗ trên điện thoại của Trần Mộng ra, khí đen trên con búp bê đột nhiên lan theo điện thoại, truyền đến cơ thể của Trần Duyệt Vũ, đầu ngón tay lạnh như băng, rõ ràng là ác khí của ác linh.

Đưa miếng gỗ lên chóp mũi ngửi, cô lập tức mở mắt, nói: “Là gỗ hòe.”

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc vest đen, đeo kính gọng đen ở hành lang bệnh viện, nghĩ thầm không lẽ anh ta lại dùng trận pháp triệu vận trong KTV để hãm hại người khác nữa sao.

Hai chân của Trần Mộng mềm nhũn, quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, liên tục dùng hai tay tát vào mặt mình. Khuôn mặt vốn được phủ một lớp phấn dày, giờ đã đỏ bừng, sưng tấy, thậm chí lớp nền cũng bong ra. Mọi người đều sốc khi nhìn thấy Trần Mộng không trang điểm. Ai có thể ngờ rằng, làn da của cô ta thường ngày vốn trắng trẻo như sứ, giống như trứng gà bóc, thực sự là do đánh một lớp phấn dày. Giờ đây, bộ dạng thật của cô ta đã lộ rõ, khuôn mặt không những đen sạm, mà còn có rất nhiều mụn trứng cá.

Mặc dù Trần Mộng không thể khống chế được tay của mình, nhưng cô ta vẫn luôn tỉnh táo.

Một số bạn học nữ là bạn tốt của Trần Mộng, đã chạy tới nhờ Trần Duyệt Vũ cứu Trần Mộng, nói rằng cô ta bị trúng tà. Nếu không cứu cô ta thì sẽ xảy ra chuyện lớn, cô ta sẽ không còn mạng để sống.

Khi Dương Lệ Lệ nhìn thấy nhiều người cầu xin Trần Duyệt Vũ cứu Trần Mộng, cô ấy đứng dậy, trút giận cho Trần Duyệt Vũ: "Hừ, không phải lúc nãy mấy người còn cao cao tại thượng sao? Chẳng phải mấy người đã nói rằng, chúng tôi là người nghèo, không xứng để chơi với bọn nhà giàu như các người sao? Tại sao bây giờ lại cầu xin Tiểu Vũ chứ? " Hai tay chống nạnh.

"Lệ Lệ, chúng ta đều là bạn học, cậu nói vậy là sai rồi. Hơn nữa, cậu có thể nhẫn tâm để Trần Mộng tự tát mình như thế này sao? Nếu thực sự là trúng tà, mà còn không nhanh cứu thì sẽ không kịp đâu." Đều là đám học sinh chưa từng gặp chuyện như thế này ở trong đời, vì thế càng thêm hoảng loạn.

Bọn họ rất sợ Trần Mộng sẽ xảy ra chuyện. Trần Mộng nghe thấy lời này, cũng rất sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt Vũ. Cô ta cắn môi, kìm nén tức giận mà nói: "Duyệt Vũ, tôi xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi. Cậu, cậu mau cứu tôi..."