Chương 39: Không muốn làm túi trút giận của người khác (4)

“Ha ha, cậu ta không phải là loại người như tôi nghĩ sao?" Cô gái mặc váy jeans siêu ngắn đứng dậy: "Ý của cậu là tôi bịa chuyện có phải không? Chính bạn gái của Khánh Huy kể rằng cậu ta vay tiền của Lý Khánh Huy, chẳng lẽ còn có thể là giả sao."

Đúng lúc này, Lý Khánh Huy mở cửa bước vào. Cậu ta thấy vài cô gái đang nhìn mình liền hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Khánh Huy, cậu đến đúng lúc lắm. Cậu nói đi, Trần Duyệt Vũ hỏi vay cậu mười vạn nhân dân tệ có đúng không?"

Khi Lý Khánh Huy đang định trả lời, cô gái mặc váy jeans lại nói: "Tôi hiểu rồi, cậu ta đang muốn câu dẫn cậu, mặc dù cậu ta biết cậu đã có bạn gái."

"Cậu đang nói vớ vẩn gì thế?" Dương Lệ Lệ không thể kiềm chế được nữa: "Ai quyến rũ Lý Khánh Huy chứ? Là tôi hỏi vay tiền của Lý Khánh Huy, trước đó Tiểu Vũ căn bản không biết chuyện này."

"Bọn họ đều là cá mè một lứa. Nhà nghèo đến mức không có xe ô tô, phải đi tàu điện ngầm đến đây. Lời nói của cậu ta không có ai tin tưởng, thật là xấu hổ.

Dương Lệ Lệ càng tức giận, xắn tay áo, muốn đánh cô ta một trận.

Trần Duyệt Vũ nhanh chóng ngăn cô ấy lại, bảo cô ấy không cần động thủ vì chuyện nhỏ như thế này.

"Ôi chao, việc nhỏ sao, quả nhiên lấy tiền xong thì da mặt sẽ dày lên có phải không?" Trần Mộng bị ăn một cái tát. Trần Duyệt Vũ là người chưa bao giờ tức giận, bây giờ cũng không chịu đựng được nữa. Cô nắm lấy cổ tay của Trần Mộng bằng một tay, rõ ràng thân hình của cô nhỏ nhắn, nhìn giống như mong manh yếu đuối, vậy mà một cái nắm tay của cô cũng có thể làm Trần Mộng ăn đau.

"A, Trần Duyệt Vũ, buông ra, mau buông ra." Sắc mặt Trần Mộng có chút vặn vẹo.

Nhìn thấy cô ta đau đớn, Trần Duyệt Vũ buông tay ra, không ngờ Trần Mộng quay lại, lập tức cầm lấy chai bia thủy tinh ở trên bàn, tức giận đến mức bất chấp hậu quả mà ném chai bia vào đầu Trần Duyệt Vũ.

Tốc độ rất nhanh, nhưng Trần Duyệt Vũ vẫn phản ứng kịp. Cô lấy ra một lá bùa “xui xẻo" từ trong túi vải màu vàng, trực tiếp dán lên lưng của Trần Mộng. Bùa xui xẻo nhanh chóng có hiệu lực, chai bia trong tay Trần Mộng không biết đã rơi xuống chỗ nào. Đôi chân của cô ta đột nhiên trở nên vô lực, trực tiếp ngã xuống đất, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đứng dậy.

Điều khiến cô ta suy sụp hơn nữa chính là đôi tay không thể khống chế, tự tát vào mặt. Khuôn mặt đầy phấn bị đánh đến mức đỏ bừng, sưng tấy và đau đớn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Trần Mộng lại tự đánh chính mình?" Các bạn học khác bối rối.

Trần Mộng cũng không hiểu. Thời điểm mọi người đang luống cuống tay chân, Dương Lệ Lệ mới đứng lên nói: "Chắc là do cô ta thường xuyên nói bậy, lắm mồm gây chuyện thị phi, cho nên bây giờ gặp phải báo ứng đó!"

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? " Các bạn học khác càng hoảng sợ hơn. Không ai biết phải làm sao.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rất giỏi về Huyền học. Trần Mộng, mau xin lỗi Tiểu Vũ và nhờ cậu ấy giúp đỡ cậu đi." Lý Khánh Huy nói.

Lúc này, Trần Duyệt Vũ cũng có chút bối rối. Theo lý thuyết mà nói, bùa xui xẻo của cô sẽ khiến Trần Mộng gặp xui xẻo trong một thời gian, nhưng sẽ không khiến cô ta tự hại chính mình.

Chân mày của cô khẽ cau lại, mãi cho đến khi Trần Duyệt Vũ nhìn thấy một cái móc khóa bằng gỗ được treo trên điện thoại của Trần Mộng, cô đã hiểu ra tất cả.