Chương 3: Quốc sư xưng bá thời hiện đại (3)

Trần Duyệt Vũ nghe hắn nói như vậy, hai chân thon dài cân đối đi tới. Dáng người của cô mảnh khảnh, nhưng cách nói chuyện không dịu dàng chút nào: “Nơi này thực sự không phải là mộ địa tốt lành gì.”

Người đàn ông mặc áo xanh càng nhìn cô càng cảm thấy không vừa mắt, cách nói chuyện trở nên hung dữ: “Con nhóc kia, nhóc không hiểu thì cũng đừng giả vờ như hiểu rõ lắm. Nhóc mới bao nhiêu tuổi chứ, học ở đâu ra cái thói lừa gạt, thuật bói toán cũng không phải ai cũng có thể làm được đâu, phải có mệnh mới làm được!”

Trần Duyệt Vũ không phải là người thích gây sự rắc rối, nhưng cô cũng là người được Trần Văn Xương mời đến để xem phong thủy mộ địa, không thể nhìn ông chủ của mình bị lừa mà không nói lời nào được.

Quan trọng nhất chính là, cô cũng đang chờ khoản tiền này để đóng tiền phẫu thuật cho em trai. Bệnh tim của em trai cô đã kéo dài lâu lắm rồi. Hôm nay, bác sĩ nói với cô rằng trái tim của em trai đang bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, phải nhanh chóng phẫu thuật.

Trần Phú Quý nói: “Đúng vậy, Văn Xương, sao chúng ta có thể tin được những gì cô bé này nói chứ? Cô bé có biết cái gì đâu!”

Trần Văn Xương mở miệng muốn cãi lại để bảo vệ Trần Duyệt Vũ, nhưng anh ta còn chưa kịp nói chuyện, Trần Phú Quý đã bị lời nói của Trần Duyệt Vũ làm cho nghẹn trở lại.

“Nơi này không phải là “ghế Thái Sư”, nếu cha của ông được mai táng ở chỗ này, chẳng những trong nhà không có một ai có mệnh đọc sách, tệ hơn nữa là toàn bộ gia tộc bao gồm 36 con cháu đều sẽ chết oan chết uổng.”

Trần Phú Quý trợn mắt, ông ta không ngờ rằng một cô gái nhỏ yếu lại có thể nói chuyện một cách quyết đoán đến vậy. Hơn nữa, cô còn nói rằng mộ địa này không thể sinh ra con cháu có mệnh đọc sách, mà còn làm cho toàn bộ thế hệ sau của gia tộc…chết hết?

Trần Phú Quý và Trần Văn Xương đều giống như bị điện giật, ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông mặc áo xanh lắc đầu cười to: “Này, con nhóc kia, mồm mép của nhóc cũng khá lưu loát đấy, nói cái gì mà an táng ở chỗ này thì thế hệ sau sẽ chết hết chứ? Cho dù nhóc nói dối như cuội thì thế này cũng là quá mức rồi đó! Dựa vào cái gì mà nhóc nói nơi này không phải là “ghế Thái Sư”? Nhóc lại dựa vào cái gì để nói nơi này là hung địa, sẽ gϊếŧ chết hết thế hệ sau?” Hắn hỏi dồn dập, như thể ép buộc Trần Duyệt Vũ phải đưa ra một lời giải thích.

Trần Duyệt Vũ không muốn lùi bước. Trước khi xuyên qua thời hiện đại, cô chính là một quốc sư uy nghiêm của một quốc gia, được vạn dân kính ngưỡng. Cho dù là so về tài phong thủy, đạo thuật, tìm báu vật hay mộ địa, không ai có thể so sánh được với cô!

Cô đi về phía mộ địa, vươn tay trái chỉ vào ngọn núi phía bên trái rồi nói: “Mộ địa mà ông tìm được đúng thật là nhìn rất giống mộ địa đại cát, dãy núi bên trái là Thanh Long, đỉnh núi bên phải là Bạch Hổ, phía trước là một khoảng không rộng lớn là Chu Tước, phía sau có núi non trùng điệp là Huyền Vũ làm chỗ dựa, nhìn giống như bao trùm tất cả, ẩn gió tụ khí, nhưng lại có một chỗ trí mạng, có thể phá hủy toàn bộ bố cục phong thủy này trong nháy mắt!”