Chương 38: Không muốn làm túi trút giận của người khác (3)

Dương Lệ Lệ biết rằng Trần Duyệt Vũ vẫn còn lo lắng cho Tiều Khải. Nhưng nhà của Lý Khánh Huy rất giàu có, và cậu ta cũng là một phú nhị đại, mấy vạn tệ cũng có thể cho mượn dễ dàng.

Trần Duyệt Vũ rất cảm động khi biết rằng Dương Lệ Lệ tìm cách cho mình.

Cô trả lời sẽ đi cùng với cô ấy, nhưng cô ấy không cần phải vay tiền của Lý Khánh Huy. Sau khi Tiểu Khải phẫu thuật xong, cô sẽ nhận thêm một vài đơn hàng ở cầu vượt, sẽ càng ngày càng tốt hơn.

12 giờ trưa, Dương Lệ Lệ đến nhà để đón Trần Duyệt Vũ. Thấy cô chỉ mặc áo thun trắng cùng quần jeans, cô ấy cau mày nói: "Tiểu Vũ, hiếm khi cả lớp ra ngoài chơi, sao cậu không mặc váy? Cậu lớn lên vừa trắng trẻo lại xinh đẹp, nếu mặc váy nhất định sẽ khiến người khác nhìn không rời mắt."

Trần Duyệt Vũ nói rằng mặc áo thun trắng cùng quần jeans rất thoải mái. Hơn nữa, cô đến không phải để chơi, mà cô chỉ muốn nói lời cảm ơn với Lý Khánh Huy.

Dương Lệ Lệ ngưỡng mộ nhìn khuôn mặt của Trần Duyệt Vũ: "Tiểu Vũ của chúng ta lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả khi chỉ mặc áo thun trắng và quần jeans."

Hai người đi đến đó bằng tàu điện ngầm. Sau khi xuống tàu điện ngầm và đi bộ thêm một đoạn ngắn, hai người đã đi đến KTV. Trước cửa KTV có một vài bạn học nữ đứng nhìn xung quanh, có lẽ là đang đợi ai đó. Họ nhìn thấy Dương Lệ Lệ và Trần Duyệt Vũ đang đi tới, cũng không thèm liếc nhìn một cái.

“Hừ, mắt chó khinh thường người khác." Dương Lệ Lệ phàn nàn: "Tiểu Vũ, chúng ta mặc kệ hai người đó, trực tiếp đi vào thôi. "

Khi bước vào phòng riêng của KTV, nhiều bạn học cùng lớp đã ở đó. Một số cô gái liếc nhìn Dương Lệ Lệ và Trần Duyệt Vũ, cao ngạo mà phớt lờ hai người. Họ ngồi trên ghế dài, đang chơi xúc xắc với một vài nam sinh khá giả trong lớp. Ai thua sẽ cởϊ qυầи áo.

Trần Duyệt Vũ cảm thấy không hợp với bọn họ, cho nên ngồi vào một góc của sô pha. Cô chỉ muốn chờ tới lúc Lý Khánh Huy xuất hiện rồi nói lời cảm ơn với cậu ta.

Mấy nam sinh đang chơi đã nhìn thấy cô ngồi một mình trên ghế sô pha, gọi cô: "Duyệt Vũ, chơi cùng đi."

“Không cần, các cậu cứ chơi đi. Tôi có việc phải làm, lát nữa tôi phải rời đi."

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã có một vài cô gái mặc váy ngắn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Xét về ngoại hình thì những cô gái đó không thể so sánh được với Trần Duyệt Vũ, hầu hết con trai trong lớp đều muốn kết bạn với Trần Duyệt Vũ.

"Trương Hạo, cậu quan tâm đến cậu ta làm gì? Cậu ta lớn lên trong gia đình nghèo khó, khác với những người giàu có như chúng ta. Cậu không biết sao, dạo gần đây, cậu ta đã vay tiền của Lý Khánh Huy lớp chúng ta để mua váy và mỹ phẩm mới, mở miệng một cái là đòi mười vạn nhân dân tệ. Loại phụ nữ thấy tiền liền sáng mắt như cô ta, cậu không nên quan tâm làm gì.”

"Cậu đang nói cái gì đó? " Dương Lệ Lệ tức giận: "Tiểu Vũ của chúng tôi không phải là loại người như mấy người nghĩ."